Biển hiệu ở mặt trước của tòa nhà này ghi đây là một hộp đêm, là nơi dành cho những người giàu có giải trí về đêm, không có gì lạ khi ở một thành phố lớn có một nơi như vậy.
Điều kỳ lạ là cái gọi là hộp đêm này khác với những hộp đêm khác, bề ngoài cũng có những cái gọi là quán bar, nhưng đằng sau lại là những giao dịch lạm dụng trẻ em vô cùng phi nhân tính.
Anh vô tình nhìn vào bên trong khi đi qua cửa sổ, và nhìn thế này, Đạo Kỳ Huyền ngạc nhiên, cố gắng nhìn vào bên trong vì bên trong rất tối.
Một vài cô bé dưới mười tuổi đang bị ép buộc làm một việc mà chúng không nên làm hoặc phải xem những thứ không phù hợp lứa tuổi của chúng, trong khi đứng cạnh là một người đàn ông bán nam bán nữ, tay hắn cầm một chiếc bàn là, nếu đứa nào dám trái lệnh, chiếc roi sắt của bà ta sẽ tàn nhẫn giáng xuống đứa bé đó.
Park Jisun lo lắng, không thể không nói nhỏ với Đạo Kỳ Huyền, "Đây là lãnh thổ của loại người gì vậy? Hôm nay, tôi không san bằng nơi này, tôi sẽ không mang họ Park, chúng không phải con người , chúng là xúc vật."
“Tôi không quen thuộc với nơi này” Đạo Kỳ Huyền nói sự thật, anh đã rời khỏi Tân Hải 15 năm, bây giờ anh cũng không còn quen thuộc với Tâm Hải nữa, huống hồ đây không phải là Tân Hải mà là thành phố G.
“Tôi không quan tâm đây là địa bàn của ai, hôm nay tôi sẽ xóa bỏ nơi này.” Khi Park Jisun còn đang nói, cô ấy nhanh chóng bật lên, bước vào qua cửa sổ.
Đạo Kỳ Huyền vốn dĩ muốn ngăn cô gái đang tọc mạch lại, bởi vì bọn họ đến đây với mục đích là cứu Tiểu Mao Vũ, còn những thứ khác thì không cần phải nhúng tay.
Nhưng Park Jisun đã bước vào rồi, anh sửng sốt, sau đó nhanh chóng chui vào từ cửa sổ kế bên, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ từ đây có thể tìm được Tiểu Mao Vũ đang bị nhốt ở đâu.
Khi Đông Phương Mặc đến tòa nhà này, Đạo Kỳ Huyền và Park Jisun đã vào tòa nhà này rồi, nên anh không nhìn thấy cả hai người họ.
Anh dẫn A Hạo đi theo, A Hao có kinh nghiệm tìm người, hai người làm một vòng quanh bức tường phía sau rồi lập tức lấy máy dò phòng sắt ra.
Đông Phương Mặc nhìn cửa sổ có chút sững sờ, lập tức đối A Hạo nói: "Đừng đi bằng cửa sổ, chúng ta đi cửa trước đi, tôi đoán nó không chỉ có chứ một đứa bé, còn nếu cắt cửa sổ thì rất chậm, nên chúng ta cứ trực tiếp đi cửa trước sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
A Hạo gật đầu, lập tức cùng Đông Phương Mặc chạy nhanh đến cửa trước, có người canh giữ, nhưng mà trong mắt anh ta, hai người này chỉ là những tên bánh bèo, còn chưa kịp nói tiếng nào đã bị anh ta đánh cho choáng váng mặt mày.
Tiểu Mao Vũ ở trong phòng vốn là đang rất buồn ngủ, nhưng đột nhiên có tiếng ngoài cửa, bé sửng sốt, liền cảnh giác mở mắt.
Bé vẫn không nhìn rõ mọi thứ trong phòng, nhưng âm thanh tinh xảo vẫn phát ra từ ngoài cửa rất rõ ràng, bé hơi do dự một chút, lập tức đi tới cửa, áp tai vào khung cửa cẩn thận lắng nghe.
Đúng, đó quả thực là tiếng chìa khóa vặn khóa cửa, cũng không biết có phải là tên bán nam bán nữ kia không, vì người mẹ đó đã lâu sẽ không đến mở cửa.
"Quả thật," Bé vươn tay gõ cửa ba lần, sau đó theo bản năng hỏi: "Có phải là ba ba không?"