Tối hôm qua, Đông Phương Mộ bận bịu một số việc nên cả đêm không nghỉ ngơi nhiều, mãi đến hơn ba giờ sáng mới nhắm mắt dưỡng thần ở sảnh bên ngoài mật thất.
Vốn dĩ muốn đánh một giấc thật ngon, ai biết chỉ mới sáu giờ sáng đã bị tiếng gõ cửa kịch liệt đánh thức, rất không vui đứng dậy khỏi sô pha, sau đó tức giận nói vào cửa: "Sao vậy?"
"Thiếu gia, Nhan Như đến rồi," Giọng chú Liễu từ ngoài cửa truyền đến: "Cô ấy đến đây để xin cậu trả con cô ấy là Nhan Phi Vũ cho cô ấy."
“Tôi hiểu rồi, để cô ấy lên lầu hai Mặc Viên đợi tôi.” Đông Phương Mặc đáp, sau đó nhanh chóng xoay người bước đến phòng thay đồ bên cạnh thay quần áo.
Nhan Như theo bản năng cau mày sau khi nghe những gì chú Liễu nói, chú Liễu yêu cầu cô lên phòng trêи tầng hai của Mai Uyển để đợi Đông Phương Mặc, có lẽ Đông Phương Mặc đã biết cô là Tịch Mộ Như, không phải Tịch Mộ Tuyết.
Mặc dù đang phân vân, nhưng cô cũng không biểu lộ ra mặt, sau đó gật đầu, nhẹ giọng cảm ơn chú Liễu, rồi quay người đi về phía Mai Uyển.
Cô được Park Jisun đưa lên du thuyền, vì không có giấy tờ nên cô đi đường khác, may mà Park Jisun thông thuộc đường nên cô nhanh chóng được đưa đến Tân Hải.
Mai Uyển rất yên tĩnh, cô nghĩ nơi này thường không có người ở, khi cô bước vào, sảnh đợi ở tầng một vẫn trưng bày cọ vẽ và giấy vẽ mà Đông Phương Mặc đã mua cho cô khi cô đến đây vào tháng trước.
Cô nhìn lướt qua những thứ này, sau đó bước nhanh lên lầu 2, các phòng trêи lầu hai rất vắng vẻ, hiển nhiên đã lâu không có người ở, gió buổi sáng hơi lạnh, phả ra hơi lạnh.
Chăn bông và gối cô dùng vào tháng trước vẫn còn ở trêи giường, hiển nhiên không có người đến đổi, tự nhiên bước vào, sau đó ngồi xuống sô pha chờ Đông Phương Mặc.
Cũng may thời gian đợi không dài, chưa đến mười phút đã nghe thấy tiếng bước chân nặng nề từ cầu thang ngoài cửa, Đông Phương Mặc đã đến.
Chắc chắn đó là Đông Phương Mặc, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, quay đầu lại thì đã thấy Đông Phương Mặc đi vào, theo bản năng cô nhíu mày, sau đó vội hỏi: "Tiểu Mao Vũ đâu?"
“Con gái của em có phải là con của tôi không?” Đông Phương Mặc không trả lời câu hỏi, nhanh chóng tiến lại gần cô, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa uy nghiêm.
“Tôi đang hỏi anh giấu con gái tôi ở đâu?” Nhan Như khó chịu hỏi lại, nhìn Đông Phương Mặc đang tiến lại gần mình, bất giác đứng lên, lùi lại phía sau, lần này giọng điệu của cô đã lộ rõ
vẻ tức giận.
Đông Phương Mặc đến gần người phụ nữ đang lui về phía sau từng bước, nhanh chóng tiến đến chỗ góc tường, anh dùng hai tay giữ cô dựa vào tường, giọng nói trầm trầm chất vấn: "Nhan Như, tôi hỏi em, con gái của em có phải là con của tôi không? "
Nhan Như bất giác sững sờ khi nghe anh hỏi, sau đó khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt: "Anh Đông Phương, anh có chắc mình có khả năng này không?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Đông Phương Mặc đen xuống như bóng tối trước cơn bão, rồi anh gầm gừ, "Người phụ nữ này, bây giờ chúng ta có thể thử ngay!"
Lời nói vừa buôn xuống, bàn tay đang đặt trêи bức tường nhanh chóng ôm chặt người phụ nữ đang tiến đến góc tường trong tay, đôi môi mỏng vì tức giận mà áp mạnh lên bờ môi có chút khô khốc.