“Đưa vào lưới?” Tiểu Mao Vũ chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía người đàn ông có hình xăm nói: “Chú à, có phải là có ai bảo chú bắt cóc cháu không? Nhưng bắt cóc cháu thì có lợi gì?”.
“Vô nghĩa, nếu bắt cóc mày không có lời thì tao tốn công như vậy bắt mày làm gì?” Người đàn ông có khuôn mặt gớm ghiếc nói, sau đó khóe miệng giật giật nhìn Tiểu Mao Vũ đưa ra ba ngón tay: “Mày đáng giá như thế này.
“Số đó là bao nhiêu?” Tiểu Mao Vũ nhìn ba ngón tay của tên kia, lông mày thanh tú nhăn lại, tựa hồ đang suy nghĩ: “Ba trăm tệ?
“Im đi, ba trăm tệ thì đáng bao nhiêu?” Người đàn ông có hình xăm khinh thường đáp lại, sau đó vội nói: “Ba mươi vạn tệ, được chưa?
"Ồ, chú định bán tôi với giá ba mươi vạn? Tôi thấy chú bị lỗ lớn rồi", Tiểu Mao Vuc lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối nói: "Tôi đã nói rồi, lần trước, có người của một băng nhóm bắt cóc tôi, họ đòi ba tôi ba mươi triệu, ba tôi liền đưa ngay."
“Ba mươi triệu?” Tên có khuông mặt gớm ghiếc nhìn người đàn ông có hình xăm, hai mắt như sắp rớt ra, hai người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Tiểu Mao Vũ, đồng thanh hỏi: “Là thật?
“Tất nhiên, nhìn chú như thế này, nhất định là chú chưa từng bắt cóc ai, băng nhóm cũng không lớn đúng không?” Tiểu Mao Vũ khinh thường nhìn họ, sau đó nghiêm túc nói với hai người hung dữ: “Chú, chú, chú co biết băng Đại Thần không? Băng Đại Thần là tệ nhất, đặc biệt là thủ lĩnh của chúng, ông ta từng đánh vào ʍôиɠ tôi, tôi ghét nhất là Đại Thần, nếu chúng ta hợp tác, chúng ta có thể chia rẻ họ, được không?"
Khóe môi hai người đàn ông nhếch lên, băng Đại Thần là tổ chức lớn nhất, bí ẩn nhất trêи thế giới, người ta đồn băng Đại Thần luôn là một con rồng khổng lồ không nhìn thấy đuôi, cho đến bây giờ, không một ai biết người lãnh đạo là ai.
Băng Đại Thần không chỉ bí ẩn mà còn cực kỳ nguy hiểm trong thế giới ngầm, người đời đồn rằng Mafia Ý và băng đảng lớn nhất châu Á, Scarlet League, cũng không dám đụng đến băng Đại Thần, chứ đừng nói đến những băng nhóm nhỏ như họ.
“Tiểu quỷ, mày tưởng mày đang nằm mơ sao?” Tên có không mặt gớm ghiếc hung ác mắng Tiểu Mao Vuc, sau đó vươn tay túm lấy cổ áo Tiểu Mao Vũ, trực tiếp bế bé đi vào một căn phòng bẩn thỉu bên cạnh, hắn ta dùng sức ném mạnh bé vào góc tường, sau đó đóng cửa rầm.
“Này, làm sao lại như thế này?” Tiểu Mao Vuc lập tức leo lên cửa sổ, sau đó nhìn hai người ngoài cửa sổ nói: “Tôi chỉ muốn cho các người kiếm nhiều tiền hơn, hơn nữa, sau khi bắt được tôi thì các người chỉ có thể bán đi với giá ba mươi nghìn, các người không thấy ít sao?"
“Vậy thì ý mày là mày đáng giá ba mươi triệu?” Người đàn ông có hình xăm liếc nhìn Tiểu Mao Vũ, vẻ mặt không tin: “Ba mày thật sự có thể chuộc mày với giá ba mươi triệu sao?"
“Không phải chú đang nói nhảm sao?” Tiểu Mao Vũ trực tiếp phản bác lại người đàn ông có hình xăn nói: “Chú không thấy tôi trốn ra khỏi Nhất Thốn Mặc sao? Tại sao tôi lại từ đó đi ra? Đó không phải là vì kẻ nói dối Đông Phương Mặc nhốt tôi sao? Các người nói xem, một người đáng bị Đông Phương Mặc nhốt chỉ đáng 30.000 tệ thôi sao? Liệu Đông Phương Mặc có làm gì đó vì 30.000 tệ không?"