Đông Phương Mặc thường đến phòng làm việc để đọc sách sau bữa tối, nhưng hôm qua anh đã thay đổi thói quen này vì sự xuất hiện của Tiểu Mao Vũ, anh cảm thấy ngồi trêи ghế sô pha đọc sách, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, anh có thể nhìn thấy cô con gái nhỏ trêи chiếc giường lớn khiến anh rất hài lòng.
Buổi sang A Hạo đã gọi cho anh, anh ta nói với anh thông tin của Tiểu Mao Vũ thì bé còn 5 tháng nữa là tròn 5 tuổi, nhưng giáo viên mẫu giáo của bé lại nói Tiểu Mao Vũ dã sớm lên 5 tuổi vào cuối tháng 12, vì năm ngoái họ đã giúp Tiểu Mao Vũ tổ chức sinh nhật lần thứ 4.
Anh đã rất hoảng sợ khi biết tin, nếu Tiểu Mao Vũ thực sự tổ chức sinh nhật lần thứ 5 vào cuối tháng 12 thì rất có thể đó là con của anh, vì đây là tháng rất gần với tháng Tịch Mộ Như mang thai.
Nghĩ đến đây, anh còn không biết trong sách viết cái gì, vừa ngẩng đầu liền phát hiện đứa nhỏ nằm trêи giường vẫn chưa ngủ.
Anh cau mày, uống một hớp nước trong cốc, sau đó nhìn bé hỏi: "Làm sao vậy? Hôm nay A Mẫn không tắm cho con sao?"
"Con đã tắm trước khi ăn" Tiểu Mao Vũ thành thật trả lời, sau đó nhìn Đông Phương Mặc đáng thương nói, "Con nhớ mẹ, khi nào mẹ có thể đến?"
“Con đang nói nhảm à?” Đông Phương Mặc trừng mắt nhìn bé, sau đó tức giận nói: “Con đã tắm xong rồi, còn không mau đi ngủ, mẹ con tự nhiên sẽ nói cho ta biết khi nào cô ấy đến sao?”
Nghe những gì anh nói, nước mắt của Tiểu Mao Vũ rơi ngay lập tức, rồi bé vừa khóc vừa nói, "Con không tin chú, chú là kẻ nói dối, chắc chắn chú đang nói dối, Incheon, Hàn Quốc, cách đây chỉ vài giờ đi máy bay, nhưng đêm hôm trước, con đã biến mất vào mà mẹ vẫn chưa đến."
"Ta không nói dối." Đông Phương Mặc rất nóng nảy ngắt lời Tiểu Mao Vũ, sau đó cầm sách lên, xoay người đi về phía cửa, đi tới cửa liền ném lại một câu: "Tối nay ta sẽ không ngủ ở đây nữa, ta vào phòng làm việc ngủ, con ở đây ngủ một mình đi, nếu con không nghe lời, sáng mai ta sẽ đánh con."
Đông Phương Mặc nói xong, lập tức đi ra ngoài, hiển nhiên là không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề của mẹ với Tiểu Mao Vũ, thật ra anh không muốn thấy Tiểu Mao Vũ khóc.
Tiểu Mao Vũ thấy anh rời đi, Đông Phương Mặc chỉ nhấp một ngụm nước trong cốc bé để thuốc, điều này cho thấy đêm nay cú ấy nhất định sẽ không ngủ.
Không được, bé nhất định phải để chú ấy ngủ quên, vì vậy bé vội vàng nhảy ra khỏi giường, bưng cốc nước đi về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ đêm nay nhất định phải cho Đông Phương Mặc này ngủ.
Phòng làm việc của Đông Phương Mặc ở tầng 4, Tiểu Mao Vũ lại còn nhỏ, cầm cốc nước trêи tay, khi bé đến cửa phòng làm việc của Đông Phương Mặc ở tầng bốn, Đông Phương Mặc đã vào phòng làm việc.
Bé vội vàng đặt cốc nước xuống đất rồi dùng tay nhỏ gõ cửa nhưng gõ hồi lâu vẫn không có ai đáp lại.
Đừng nói kẻ nói dối, Đông Phương Mặc, đã ngủ chủ sau khi uống một ngụm nước đó chứ? Tiểu Mao Vũ tự hỏi, viên thuốc ngủ này có tác dụng nhanh như vậy sao?
Thật ra, Tiểu Mao Vũ không biết Đông Phương Mặc hoàn toàn không ngủ, nhưng cửa phòng làm việc ở tầng bốn nhìn bên ngoài vào thì rất bình thường, nhưng nếu thực sự đi vào, sẽ thấy đó không phải là một phòng làm việc bình thường.