"Nhưng tập đoàn Đông Phương là công sức của ba mẹ anh, là niềm tự hào của Đông Phương gia chúng ta, chẳng lẻ anh lại đứng nhìn
tập đoàn Đông Phương phá sản sao? Chẳng lẻ anh lại đứng yên nhìn một cơ nghiệp gầy dựng hơn 20 trong nháy mắt lại phá sản sao? Một khi nó phá sản..."
"Trêи thế giới này đã có rất nhiều công ty lớn phải đóng cửa", Đông Phương Mặc nhanh chóng cướp lời của Đông Phương Vũ, rồi nhàn nhạt nói: "Em ba của tôi ơi, đừng lúc nào cũng cũng tỏ ra thương sót cho tập đoàn Đông Phương, thành thật mà nói, cậu cũng chẳng phải người nhà Đông Phương gia, ngay cả mẹ của cậu ban đầu cũng không có cổ phần trong Tập đoàn Đông Phương."
Đông Phương Mặc nói đến đó thì dừng lại, nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của Đông Phương Tuấn mà nở một nụ cười gượng gạo, sau đó đứng dậy đi ra ngoài cửa rồi nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi sẽ không nói gì thêm, chỉ nói một câu thôi, tôi sẽ không dại gì mà đầu tư tiền vào tập đoàn Đông Phương, cậu cũng nên nghĩ cách đưa tiền cho tôi đi, nếu không thì đừng trách tôi tuyệt tình, tôi cũng không ngại mà dùng pháp luật giải quyết đâu."
Đông Phương Mặc nói xong liền xoay người bước ra khỏi cửa, đối với Đông Phương Tuấn không phải là anh đánh giá thấp cậu ta mà là anh đã quá hiểu rỗ cậu ta, tính cách của cậu ta không thích hợp để làm một người quản lý, cậu ta chỉ thích hợp để học tập mà thôi."
Đông Phương Tuấn nhìn bóng lưng của Đông Phương Mặc, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, thầm nghĩ trong lòng: Anh cả, anh đừng trách tôi không giữ thể diện cho anh, anh đã quá lạnh lùng và tàn nhẫn với cả em trai của mình, thì anh đừng trách tôi.
Buổi tối khi Đông Phương Mặc lái xe trở về Nhất Thốn Măch, trêи đường về Liễu mẫu đã gọi anh, bà ấy nói Tiểu Mao Vũ rất ngoan, anh cũng rất tò mò tại sao Tiểu Mao Vũ lại ngoan ngoãn ăn bữa sáng cùng bữa tối, lại còn có thể chơi với Tịch Mộ Như, buổi chiều, Tịch Mộ Như dẫn bé ra ao cá nhỏ để câu cá, nhưng lại không câu được con cá nào, nhưng bé lại rất vui mà cười ầm ĩ, làm cho cả Nhất Thốn Mặc tràng ngập niềm vui.
Đông Phương Mặc cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, xem ra Tiểu Mao Vũ này có khả năng thích ứng rất cao, tới môi trường mới không bao lâu đã làm quen được, lại còn có thể chơi với Tịch Mộ Như..
Anh biết lý do tại sao Tiểu Mao Vũ lại có thể chơi cùng nhau với Tịch Mộ Như như vậy, tất cả là vì bây giờ Tịch Mộ Như trông giống hệt mẹ bé, anh cũng nói với Tiểu Mao Vũ, Tịch Mộ Như là chị của mẹ bé.
Có lẻ trong nhận thức của Tiểu Mao Vũ, chị gái của mẹ là dì của bé và tất nhiên dì của bé sẽ là người thân thiết nhất của bé.
Tiểu Mao Vũ coi Tịch Mộ Như này là người thân thiết nhất của mình, nhưng liệu Tịch Mộ Như có coi Tiểu Mao Vũ là người thân của mình không?
Vài năm trở lại đây, Tịch Mộ Như dường như rất an phận, hàng ngày ở Nhất Thốn Mặc, lặng lẽ làʍ ȶìиɦ nhân của Đông Phương Mặc, thỉnh thoảng đi ra ngoài, nhưng chỉ đi mua sắm quần áo.
Năm năm qua, Tịch Mộ Như giả và cũng là Tịch Mộ Tuyết thật này dường như thành một người khác, nếu anh không biết rõ ràng cô ta không phải là Tịch Mộ Như, thì có lẽ anh đã bị ảo giác do cô ta ngụy tạo ra lừa gạt rồi.
Bất kể cô ta có thực sự thay đổi hay không, thì anh vẫn phải đề phòng cô ta một chút, dù sao thì năm năm trước, Tịch Mộ Tuyết đã để lại cho anh ấn tượng rất xấu, nhất là khi cô ta giả làm Tịch Mộ Như.
Buổi chiều anh nhận được tin Nhan Như đã rời khỏi Hàn Quốc, việc này cho thấy cô đã nghĩ ra cách đến Tân Hải, lần này anh nhất định sẽ không cho cô nhìn thấy Tịch Mộ Như như một cái bóng ở Nhất Thốn Mặc nữa.