Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 55: Cô Với Em Ba




Trong nửa tháng qua, người cô thường gặp là Đông Phương Tuấn.

Đông Phương Tuấn lớn hơn cô hai tuổi, cậu ấy cũng giống như cô, đều là sinh viên của Đại học Tân Hải, nhưng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, vì vậy cậu ấy là tiền bối của cô.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại là cô không thể đến trường nên Đông Phương Tuấn đã nghĩ ra một cách cho cô, cậy ấy mua một chiếc bút ghi âm và đưa cho bạn tốt của cô là Trình Phi Nhi để Trình Phi Nhi bật ghi âm những nội dung bài giảng cho cô. Buổi chiều đi học về, đưa bút ghi âm cho Mộ Như để Mộ Như tự học ở nhà.

Tất nhiên, Mộ Như học khoa Mỹ thuật, nhưng khoa Mỹ thuật có nhiều thứ như thiết kế, hội họa, ban đầu Mộ Như học thiết kế, nhưng bây giờ vì không đi học được nên cô phải đổi sang hội họa.

Cô học vẽ tranh là vì Mộ Tuyết. Khi còn học tiểu học, trong trường có một lớp học về kĩ năng sở thích, Mộ Tuyết muốn học hội họa theo ý thích nên đã đăng ký vào lớp học hội họa.

Lúc đó cô phải đợi Mộ Tuyết đi học và tan học, khi Mộ Tuyết đi học vẽ, cô phải vào lớp vẽ để đợi cô ta, cô giáo nhìn thấy cô đứng không làm gì nên cô ấy đưa giấy và bút của mình để cô vẽ cùng mọi người.

Từ đó, cô rất thích vẽ tranh, thật ra lúc đầu cô không thích vẽ tranh, nhưng cô thích Nam Kha- giáo viên dạy mỹ thuật.

Cô Nam Kha nói con gái trên đời này không có đẹp hay xấu, chỉ có dễ thương và xinh xắn, chỉ cần cô gái nào dễ thương là cô ấy đẹp tự nhiên.

Chính vì những lời của cô giáo Nam Kha mà cô trở nên thích vẽ tranh, nhưng thật đáng tiếc cô lại không đủ tiền trả cho lớp học, má Vương lại chỉ là người giúp việc, đồng lương có hạn nên cô không thể không biết tốt xấu là xin má Vương cho tiền.

Cô Nam Kha nghe nói cô không có tiền thì thấy rất lạ vì cô giống hệt Tịch Mộ Tuyết, nhưng tại sao Tịch Mộ Tuyết lại có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, nhưng cô lại không vó?

Tất nhiên cô rất xấu hổ khi nói với cô giáo Nam Kha, cô đã bị ném cho những người hầu nuôi dưỡng khi cô còn nhỏ. Nhưng thật may mắn vì cô Nam Kha rất tốt bụng, cô ấy nói cô không có tiền cũng không sao, chỉ cần cô giúp cô ấy thu dọn bảng màu và bút màu của bọn trẻ sau khi lớp học kết thúc là được.

Cô vô cùng biết ơn cô Nam Kha, từ đó cô càng nghiêm túc hơn trong việc vẽ tranh, những bức tranh của cô ngày càng đẹp hơn, cô Nam Kha thường treo tranh của cô lên tường cho mọi người xem để những đứa trẻ truyền cảm hứng từ tài năng vẽ của cô.

Thấy tranh quá đẹp, Tịch Mộ Tuyết cảm thấy việc cô ta ở lại lớp hội họa sẽ xúc phạm đến nhan sắc của cô ta, nên học kỳ II cô ta đã chuyển sang lớp học đàn piano, còn Mộ Như lại tiếp tục ở lại lớp học hội họa. May mắn thay, hai lớp kỹ năng đều được thực hành sau giờ học, vì vậy họ vẫn có thể đi cùng nhau.

Trong nửa tháng qua, với sự giúp đỡ của Đông Phương Tuấn, cuộc sống của Mộ Như khá bình thường, nhưng cô không thực sự trải qua một cách yên bình. Cô cũng bị Đông Phương Mặc bắt làm người hầu riêng vủa anh. Làm việc trong vòng một tuần.

Tại sao Đông Phương Mặc muốn Mộ Như làm cu li? Điều này bắt đầu từ việc Đông Phương Tuấn giúp cô mang theo một cây bút ghi âm và sao chép các tác phẩm nghệ thuật.

Tối hôm đó, Mộ Như ăn tối rồi lên lầu như thường lệ, hai ngày nay Liễu mẫu có vẻ bận rộn, không quan tâm đến việc nấu cháo hoa và quả chà là đỏ, còn Đông Phương Mặc và Đông Phương Vũ thì không biết họ đang làm gì vì họ rất hiếm khi quay trở về.