Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 546: Có Phải Họ Hàng Thật Không 3




Khi Tiểu Mao Vũ tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.

Chuyện này không thể đổ lỗi cho việc cô bé ngủ muộn, bé cũng không bao giờ ngủ muộn khi ở Hàn Quốc, vì bé còn phải đi học mẫu giáo vào buổi sáng nên phải thức dậy đúng giờ lúc 7 giờ sáng.

Sở dĩ hôm qua bé ngủ muộn như vậy cũng không thể trách cô, tất cả đều là lỗi của kẻ nói dối Đông Phương Mặc!

Sau khi ăn ở nhà ăn Mặc Viên tối qua, bé hỏi tên ác ma phòng của mình, người dì đang ngồi đối diện với bé, trông giống hệt mẹ bé, đã trả lời trước, bảo bé ngủ với dì ta.

Cô bé ngay lập tức trả lời, bởi vì người dì này và mẹ trông giống hệt nhau, mà kẻ nói dối cũng đã nói đó là chị gái của mẹ cô bé, nên đó cũng là dì của cô bé, cuối cùng bé cũng đã chọn người thân.

Nhưng ai biết được kẻ nói dối lại lạnh lùng nói: "Buổi tối con ngủ ở trong phòng của ta với ta!"

Tất nhiên là cô bé không bằng lòng, nhưng kẻ nói dối lại nói, nếu không, thì sai người đưa bé vào chuồng cọp, cho bé ngủ với cọp.

Tiểu Mao Vũ lập tức hoảng sợ, cô bé không ngờ kẻ nói dối này còn nuôi cả hổ trong nhà, mặc dù cô bé rất thích hổ, cũng từng đến sở thú để cho hổ ăn, nhưng rốt cuộc cô bé vẫn không có gan để ngủ với hổ.

Vậy nên giữa kẻ nói dối và hổ cô bé đã chọ kẻ nói dối, vì vậy đêm qua cô bé đã ngủ với kẻ nói dối.

Kẻ nói dối không biết lấy quần áo ở đâu ra, liền nhờ một người cô tên A Mẫn giúp bé tắm, bé mặc bộ đồ ngủ mới rồi bị ném lên giường của kẻ nói dối.

Giường lớn của kẻ nói dối rất mềm, nhưng bé không ngủ quen, vì mẹ từng nói trẻ con nên ngủ trêи giường cứng, chỉ có giường cứng mới có thể phát triển cao hơn, vì vậy bé đã lăn qua lộn lại trêи giường của kẻ nói dối cả đêm cho đến khi hừng đông vì quá buồn ngủ nên ngủ quên mất.



Nhưng đêm qua kẻ nói dối không đi ngủ, chú ấy cứ ngồi trêи ghế sô pha nhìn bé như thể bé là một con vật nhỏ dễ thương, bé tức giận đến mức kéo chăn bông lên trùm kín người, để chú ấy không nhìn thấy nữa.

Cô không biết kẻ nói dối rời đi lúc nào, rốt cuộc khi tỉnh lại, trong phòng không có kẻ nói dối, trêи bàn đầu giường còn có một bộ quần áo mới tinh.

Tiểu Mao Vũ thay quần áo rồi đi xuống nhà, bé tình cờ nhìn thấy người dì giống hệt mẹ đang ngồi trêи ghế sô pha, khi nhìn thấy bé, dì ta nở một nụ cười thân thiện.

"Con tên là Tiểu Mao Vũ?"

Giọng của Tịch Mộ Như rất giống với giọng của Nhan Như, những người không thường xuyên tiếp xúc với hai người họ sẽ khó phân biệt được họ là ai qua giọng nói của họ.

Nhưng Nhan Phi Vũ đã lớn lên bên cạnh Nhan Như từ khi bé còn nhỏ, vì vậy bé có thể ngay lập tức nhận ra người phụ nữ này không phải là mẹ ruột của mình.

Bé gật đầu thành thật trả lời: "Đúng vậy, con đã nghe kẻ nói dối nói dì là chị gái của mẹ con?"

Kẻ nói dối? Tịch Mộ Như choáng váng phản ứng lại, cô ta nhanh chóng sửa lại Tiểu Mao Vũ: "Không, ta không phải là chị gái của mẹ con, ta là em gái của cô ấy, ta tên là Tịch Mộ Như, tên của mẹ con là Tịch Mộ Tuyết."

"Mẹ con không phải tên là Tịch Mộ Tuyết", Tiểu Mao Vũ cũng trịnh trọng đính chính: "Tên của mẹ con là Nhan Như, Nhan trong màu sắc."

A Mẫn, người đang lau sàn, đã hiểu Tiểu Mao Vũ nói gì, hóa ra cô bé này là con của Nhan Như, mà Nhan Như lại là Tịch Mộ Tuyết, vậy thì, cô bé này không phải là con của Tịch Mộ Tuyết sao?