Tịch Mộ Như ở Nhất Thốn Mặc uống trà, một tháng qua Đông Phương Mặc hình như rất bận, đương nhiên là bận chuyện của Nhan Như.
Cô ta cũng rất bận, bận làm một việc mà người ngoài không bao giờ biết được.
Dù sao tháng này Đông Phương Mặc cũng hiếm khi ở lại Nhất Thốn Mặc, cho dù có ở lại, thì anh cũng sẽ không nghĩ tới cô ta, cho nên anh hoàn toàn không biết cô ta đang làm gì.
Vốn dĩ Đông Phương Mặc và Nhan Như chuẩn bị kết hôn, cô ta cũng định dọn ra ngoài sống, nhưng vì Nhan Như đột nhiên biến mất, suốt ngày Đông Phương Mặc đều bận đi tìm Nhan Như nên đã quên mất việc bảo cô ta ra ngoài sống.
Vào buổi tối, khung cảnh ở Nhất Thốn Mặc rất đẹp, dù đã sang đông, sắp đến Giáng sinh nhưng Nhất Thốn Mặc vẫn tràn ngập hoa.
Cô ta nhớ lại 12 năm trước, khi cô ta mới 13 tuổi, anh cả Đông Phương gia đến nhà cô ta cầu hôn, lúc đó cô ta đã theo ba đến Nhất Thốn Mặc.
Khi đó Nhất Thốn Mặc không đẹp như bây giờ, nhưng vì nó vừa có núi vừa có sông nên cô ta vẫn cảm thấy nó đẹp như một thiên đường, ngay lập tức yêu thích nơi này.
Lẽ ra ban đầu cô ta phải thuộc về nơi này, trời sinh phú quý, sau này Đông Phương Macej lại bị tai nạn xe, hoàn toàn không thể nhận ra là người hay ma, sau đó lại trở thành thái giám, nên cô ta mới muốn trốn tránh cuộc hôn nhân này, rồi lại để cô em gái xấu xí Tịch Mộ Như đó thay cô ta kết hôn với Đông Phương Mặc.
Đây vốn dĩ không phải lỗi của cô ta, cô ta không làm gì sai cả, cô ta đã không ngừng phân tích mối quan hệ giữa mình và Nhất Thốn Mặc, cuối cùng đi đến kết luận:
Lỗi không phải ở cô ta, mà là ở Đông Phương Mặc!
Nếu sáu năm trước Đông Phương Mặc phẫu thuật thẩm mỹ, nếu sáu năm trước anh nói với cô ta anh không phải thái giám, thì cô ta nhất định sẽ lấy anh rồi sống hạnh phúc bên anh.
Năm năm trước, cô ta đã thành công thay thế Tịch Mộ Như, ba năm trước, Đông Phương Mặc và Khuông Doanh Doanh cũng đã hủy hôn.
Nhưng ai biết được, Tịch Mộ Như chết tiệt kia lại xuất hiện, khiến cho cô ta không thể kết hôn, lại chạy tới làm một họa sĩ, cho dù là một họa sĩ, cô vẫn lủng lẳng dưới mũi Đông Phương Mặc, đây không phải cô cố ý thì là gì?
Không được, cô ta không thể để cuộc sống của mình mấy năm qua trở nên vô ích được, Đông Phương Mặc là của Tịch Mộ Tuyết, chuyện này là do trời định, không ai có thể giánh lấy cuatr cô ta, ngay cả em cô ta cũng không thể được.
Tịch Mộ Như đang miên man suy nghũ, lúc ngẩng đầu lên thì thấy cổng Nhất Thốn Mặc được mở ra, xe của Đông Phương Mặc đang lái vào sân.
Đông Phương Mặc trở về?
Cô ta sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng bày ra khuôn mặt tươi cười dịu dàng, bình tĩnh bước tới bên cạnh xe, trong lòng thầm lẩm bẩm dù thế nào cũng phải cho Đông Phương Mặc thấy một khuôn mặt tươi cười đẹp nhất.
Nhưng xe của Đông Phương Mặc vừa dừng cách xe cô ta một mét, thì cửa xe mở ra, Đông Phương Mặc bước ra, sau đó—
Phía sau Đông Phương Mặc, một cô bé bước xuống, cô bé chừng năm tuổi đang mặc đồng phục mẫu giáo, khuôn mặt đỏ bừng như đang tức giận.
Nụ cười củ Tịch Mộ Như lập tức khép lại, Đông Phương Mặc đã ra ngoài được vài ngày, cô ta còn tưởng anh lại định làm gì đó, bởi vì gần đây Đông Phương Mặc hình như đang bàn bạc chuyện cổ phần với tập đoàn Đông Phương nên rất bận.