Đông Phương Mặc sửng sốt một chút, ngẫm lại liền nói: "Được rồi, ta đi ngủ với con, ta giống hệt ba ba của con, cho nên con có thể coi ta như ba ba của con cũng được."
"Nhưng chú không phải là ba của con," Tiểu Mao Vũ lập tức phản bác lại: "Chú là một kẻ nói dối, một kẻ nói dối."
“Kẻ nói dối không có nghĩa ta là kẻ xấu?” Sự kiên nhẫn của Đông Phương Mặc sắp bị Tiểu Mao Vũ đánh bay, anh lập tức nằm lên trêи giường nói: “Nào, lại đây, con cũng không thể mọc cánh bay đến bên cạnh mẹ con."
Nghe Đông Phương Mặc nói, Tiểu Mao Vũ lại lập tức khóc, vừa khóc vừa nói, "Con muốn mẹ, con muốn mẹ, con muốn ba, con muốn ba"
Đông Phương Mặc đã hầu hạ đứa nhỏ rồi, tuy vô cùng buồn ngủ, nhưng bị đứa nhỏ này hành hạ cũng không ngủ được, cho nên chỉ có thể lại ngồi dậy, nhìn đứa nhỏ đang khóc, kiên nhẫn hỏi: "Con có đói không? Con có muốn ăn cái gì đó không?"
"Dạ," Tiểu Mao Vũ nặng nề gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu: "Không, con không đói, mẹ nói, con không thể ăn đò người lạ cho, người lạ là người xấu, chú là người xấu."
“Ta sao có thể là người lạ được?” Đông Phương Mậc vừa đem đồ ăn từ trong tủ lạnh ra vừa giải thích: “Vừa rồi ta không nói cho con biết sao? Ta và ba của con chính là một người, ba của con không phải người xấu, tất nhiên ta cũng không phải là người xấu ”.
“Thật sao?” Tiểu Mao Vũ nhìn Đông Phương Mặc bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó lắc đầu nói: “Con không tin chú, bởi vì chú đã nói dối con một lần, con không còn tin chú nữa.
"Hừ, con không tin ta, quên đi," Đông Phương Mặc lấy sandwich cùng sữa ra, đặt ở bên cạnh lò vi sóng, nói: "Ta đói bụng, con có thích ăn hay không thì tùy co, dù sao, ta cũng muốn ăn."
Tiểu Mao Vũ nhìn anh chằm chằm, thấy anh lấy sandwich nóng trong lò vi sóng ra, sau đó lấy sữa đun nóng ra, nhìn anh ngồi bên bàn ăn ngon lành, cô bé không khỏi chảy nước miếng.
Cô bé dù gì cũng là một đứa bé chưa đến năm tuổi, chưa kể đến trường đã qua mấy tiếng đồng hồ, quan trọng nhất là cô bé vừa đấm vừa đá Đông Phương Mặc, vừa mắng, vừa ồn ào, vừa la hét, làm hao hết thể lực nên cô bé cũng rất đói.
Cuối cùng, cô bé vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, bò khỏi giường, cầm lấy một nửa ly sữa mà Đông Phương Mặc đã uống, cho vào miệng uống ngay.
“Này, đây là thứ chú đã uống.” Đông Phương Mặc ngay lập tức trừng mắt nhìn cô ta, sau đó tức giận hỏi: “Con có biết ăn uống vệ sinh không? Con không được ăn những thứ mà người khác đã ăn, mẹ con không chưa dạy con sao?"
Tiểu Mao Vũ không trả lời câu hỏi của Đông Phương Mặc mà vươn tay nắm lấy chiếc bánh mì đang ăn dở trong tay anh, nhét vào miệng ăn tiếp.
Tất nhiên, mẹ đã dạy cô bé ăn uống phải vệ sinh, mẹ cũng nói với cô bé không được ăn những thứ mà người khác đã ăn, vì như vậy sẽ có vi khuẩn.
Nhưng bố cũng dạy cô bé không được ăn những thứ mà người lạ cho vì cô bé sẽ không biết liệu những thứ mà người lạ cho cô bé có độc hay không?
Nhưng bây giờ cô bé rất đói, không thể không ăn, lại lo mình không còn sức để thoát thân khi xuống máy bay, nên đã kết hợp hai điều bố và mẹ dạy làm một.
Ăn đồ của người lạ, nhưng phải ăn một nửa cái đã ăn, vì không ai lại tự mình đầu độc mình, họ ăn được thì mình ăn được.
Về phần vệ sinh, lúc này cô bé không quan tâm nữa, quan trọng hơn là tiết kiệm sức lực chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn, cô bé không đành lòng để mẹ chủ động đến tìm cô bé rồi lại rơi vào tay của kẻ nói dối này.