Lãnh Lôi Đình bật cười trước những gì Nhan Như nói, sau đó vẻ chế giễu nhanh chóng lan ra trêи mặt anh ta, lạnh lùng nói: "Vậy thì, cô Tịch Mộ Tuyết, vì cô từ chối tìm bạn bè của mình, nên tôi có thể giúp cô tìm họ, nếu tôi nhớ chính xác, thì năm năm trước, hình như cô và Nam Cung Tần có mối quan hệ khá tốt."
Lãnh Lôi Đình dừng lại, sau đó nói: "Nam Cung Tần, anh ta là một nhân vật lớn ở Singapore, tôi nghĩ làm sao mà anh ta là bạn của cô được chứ?"
“Tôi không quen với Nam Cung Tần,” Nhan Như ngay lập tức phủ nhận lời nói của Lãnh Lôi Đình mà không hề suy nghĩ, sau đó nhanh chóng nói thêm: “Anh Lãnh, tôi nghĩ anh từng điều tra về Nam Cung Tần, người anh ta có hứng thú là em gái tôi Tịch Mộ Như, vì Tịch Mộ Như từng cứu anh ta, nhưng anh ta đối với tôi lại không có hảo cảm, anh muốn anh ta giúp tôi trả món nợ 3,5 tỷ, chuyện đó hoàn toàn là không thể."
Thực ra, Nhan Như không biết Nam Cung Tần và Tịch Mộ Tuyết có quen nhau hay không, nhưng có một điều cô biết là mình sẽ không bao giờ rơi vào tay Nam Cung Tần nữa, vì nếu Nam Cung Tần biết Tịch Mộ Như ở Nhất Thốn Mặc ban đầu là Tịch Mộ Tuyết, thì một khi anh ta nhìn thấy cô, anh ta chắc chắn sẽ biết cô là Tịch Mộ Như.
Cô tuyệt đối không thể rơi vào tay Nam Cung Tần lần nữa, chuyện này không thể nghi ngờ, vì cô đã rơi vào tay Nam Cung Tần hai lần, mà lần nào cuộc sống của cô cũng đầu đau khổ, thậm chí là kinh khủng.
Lãnh Lôi Đình cau mày, năm năm trước, anh nghe người ta nói Tịch Mộ Tuyết có tìm đến Nam Cung Tần, nhưng rốt cuộc hai người họ hợp tác về chuyện gì, thì anh ta hoàn toàn không biết.
"Nếu cô đã không có bạn, vậy ngày mai tôi sẽ đưa coi đi..."
“Ông chủ, Đông Phương Anh Vũ đến rồi,” có người bên ngoài hét lên, đồng thời cắt ngang lời nói của Lãnh Lôi Đình.
“Mời ông ta vào phòng tiếp khách, tôi sẽ đến ngay,” Lãnh Lôi Đình nói ra cửa, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhan Như nói, “Tịch Mộ Tuyết, cô hãy suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xe cô có người bạn nào có thể giúp cô không? Tôi đi gặp khách trước, tôi hy vọng khi tôi quay lại sẽ nghe được tin tốt từ cô."
“Tôi đói, có thể cho tôi ăn một chút được không?” Nhan Như hỏi, nhìn thấy sắc mặt của Lãnh Lôi Đình trầm xuống, cô nhanh chóng nói thêm: “Nếu không có đồ ăn, anh cũng có thể cho tôi một ly nước, nếu không chết rồi, thì anh cũng đừng mong kiếm được một xu nào, đúng không?"
Lãnh Lôi Đình tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, vừa đi ra ngoài cửa vừa dặn dò những người bên ngoài: "Để má Vương mang đồ cho cô ta ăn, cẩn thận một chút."
Nhìn thấy Lãnh Lôi Đình đã đi rồi, Nhan Như nghiêm túc nhìn căn phòng, dựa theo kinh nghiệm thoát khỏi nhà vệ sinh của Cục Dân chính sáng nay, thì bây giờ cô nghĩ lại xem có thể tìm được đường thoát hay không.
Nhưng cô lại sớm thất vọng, bởi vì căn phòng bí mật này không có đường thoát, cũng không có cửa sổ, cho nên, huống chi cô là người, ngay cả một con ruồi cũng khó bay ra ngoài.
Cô nản lòng, yếu ớt ngồi ở trêи sô pha, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Lãnh Lôi Đình không trói tay chân cô, bởi vì có trói hay không cũng như nhau.
Vừa lúc cô đang u sầu, lúc này cửa bị đẩy ra, tiếp theo là tiếng bước chân đi vào.