Nhan Như trốn trong tủ ở căn phòng phía sau của bà lão, cô nghe rất rõ cuộc nói chuyện giữa Đông Phương Mặc và bà lão, sau khi Đông Phương Mặc rời đi khoảng năm phút, cô lập tức bước ra khỏi tủ.
Bà lão nhìn cô, có chút khó hiểu nói: "Cô gái, tôi vừa thấy nam nhân kia rất tuấn tú, không phải giống người cưỡng hôn người ta?"
Nhan Như sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nói: "Bà à, người tới hỏi bà là bằng hữu của người ép con kết hôn, chòng con là người nhìn không ra người ma không ra ma”.
“Ồ,” bà lão không biết lời của Nhan Như có phải là thật không, bà đang định hỏi gì đó, nhưng Nhan Như lại một lần nữa nắm lấy tay bà nói: “Bà ơi, vừa rồi bà chỉ cho anh ta đi hướng nào vậy?"
"Hướng khu chợ," bà lão chỉ tay, rồi nói với Nhan Như: "Cô có thể chạy về phía cửa của Cục Dân chính, cô sẽ có cơ hội trốn thoát."
Nhan Như gật đầu, sau đó cảm ơn bà lão, xoay người chạy về phía cửa Cục Dân chính, vừa tới cửa đã thấy Cục trưởng Cục Dân chính từ xa đi ra, cô ta lập tức chạy về phía một con đường bên cạnh cô.
Đại lộ có rất ít người, ở giữa lại đông đúc xe cộ, Nhan Như cảm thấy chạy dọc theo đại lộ chắc chắn không ổn, có thể thuộc hạ của Đông Phương Mặc, chẳng hạn như chú Liễu hay A Hạo cũng đang đi tìm cô.
Nghĩ thế, cô lập tức đi qua con hẻm, trong hẻm ít người qua lại, điều quan trọng nhất là hầu như không có xe hơi, bởi vì lái xe vào hẻm rất khó, nên hầu hết mọi người sẽ không lái xe vào con hẻm.
Ngõ nhỏ không có nhiều, nhanh chóng chạy vào một con phố thương mại khác, trêи phố thương mại có rất nhiều người, Nhan Như đau đầu suy nghĩ không biết sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ở con phố này.
Vì vậy, cô không thể không chạy đến trung tâm mua sắm cách đó không xa, nghĩ sẽ rất khó tìm thấy cô sau khi vào trung tâm mua sắm Oriental Monaco, nhưng khi cô vừa đến trung tâm mua sắm, cô liền dừng lại khi phát hiện ở đây có camera.
Có camera giám sát trong trung tâm mua sắm, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đông Phương Mặc điều tra các video của tất cả các camera giám sát ở Tân Hải? Như vậy chẳng phải cô sẽ bị lộ sao?
Nghĩ vậy, cô lập tức xoay người đi vào một con hẻm khác, rồi chạy xuống con hẻm dài vắng vẻ, nhưng trêи đường đi, cô cảm thấy bức tường hai bên hẻm có vẻ hơi quen thuộc.
Có chút quen thuộc, cứ như trong trí nhớ cô đã từng đi qua con hẻm nhỏ này, nhưng đến đây lúc nào thì cô không nhớ nổi.
Cho đến khi ba chữ Long Hổ Các xuất hiện trong tầm mắt cô, cô mới chợt nhớ ra con hẻm này chính là con hẻm phía sau khách sạn Thiên Vân, khách sạn Long Hổ và Thiên Vân này đều do Lãnh Lôi Đình mở ra.
Số tiền mà Tịch Mộ Tuyết mượn của Lãnh Lôi Đình rất lớn, mà Lãnh Lôi Đình lại là một kẻ cho vay nặng lãi, nếu hồi đó Tịch Mộ Tuyết không trả mấy chục triệu thì giờ cô không biết lãi mẹ đẻ lãi con đến bao nhiêu tiền.
Nhan Như vẫn đang suy nghĩ về việc Tịch Mộ Tuyết nợ Lãnh Lôi Đình bao nhiêu, nhưng cô đã sớm có câu trả lời cho câu hỏi này.
Bởi vì cô vừa chạy đến lối vào của Long Hổ Các thì ngay lập tức bị phát hiện, hai người gác cổng rất sửng sốt khi nhìn thấy cô, sau đó liền phản ứng điên cuồng, chạy nhanh tới bắt lấy cô.