Đương nhiên Nhan Như cũng không ngu ngốc đến mức hỏi Đông Phương Mặc những câu hỏi này, hơn nữa cho dù cô có hỏi Đông Phương Mặc, thì tên ác ma này cũng không nói cho cô biết.
Nhìn chằm chằm vào người phụ nữ xanh xao hốc hác trong gương như Yamamura Sadako, cửa phòng tắm lại bị đẩy ra, người đàn ông ăn mặc đẹp đẽ bước vào, trêи tay cầm một bộ quần áo đặt lên tấm nệm tatami, rồi nhẹ nhàng nói, "Máy bay đã hạ cánh, bây giờ, em mặc nó vào rồi xuống máy bay."
Nhan Như nghiến răng căm hận trong lòng, cô ước lúc này mình có một thanh công tắc để giải quyết ngay tên Đông Phương Mặc này.
Nhưng cô vẫn lập tức quay lại, xem ra năm năm trước cô cũng từng có cơ hội như vậy một lần, trong tay cầm một con dao của quân đội Thụy Sĩ, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được Đông Phương Mặc.
Lúc cô thay quần áo rồi lại đi ra, Đông Phương Mặc đã không còn ở trong phòng, có lẽ anh không đợi được cô nên đã xuống máy bay trước, cô hi vọng Đông Phương Mặc có thể lái xe đi trước.
Nhưng hoàn toàn chỉ là tưởng tượng của cô, khi bước xuống máy bay, Đông Phương Mặc đã tiêu soái tựa vào xe của anh mà chờ cô.
Cô căm hận trong lòng nhưng không còn cách nào, thay vì chống cự thì cố sẽ giả vờ ngoan ngoãn, vì vậy không đợi Đông Phương Mặc kéo tay, cô đã chủ động lên xe của Đông Phương Mặc.
Thấy cô ngoan ngoãn, Đông Phương Măch cũng không nói gì, lên xe nói với chú Liễu trước mặt cô nhanh chóng lái xe đi.
Nhan Như nhận ra người lái xe là chú Liễu không phải A Hạo, cô không khỏi thắc mắc, Đông Phương Mặc hình như rất tốt với cấp dưới của anh, những người này đã làm việc cho anh nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từ chức rời đi .
Khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ chạy vụt qua ngoài cửa sổ, tuy đã năm năm, nhưng khi cô quay về đây lần nữa, nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra đây là Tân Hải.
Chú Liễu lái xe không nhanh, nhưng trêи đường ở Tân Hải sáng sớm cũng không có nhiều xe, Nhan Như yên lặng ngồi ở hàng sau, thân thể theo bản năng thu về phía cửa sổ, không muốn ở bên cạnh ác ma Đông Phương Mặc.
Đông Phương Mặc rõ ràng không hài lòng với hành động này của cô, anh tự nhiên ép người về phía cô, siết chặt cho đến khi Nhan Như không thể nhúc nhích nữa.
Ngay khi anh định vươn tay kéo người phụ nữ không nghe lời vào lòng để dạy dỗ, thì điện thoại di động của Đông Phương Mặc lại vang lên, anh sửng sốt một chút, buông Nhan Như ra, rồi lấy điện thoại di động từ túi quần ra.
Cuộc gọi đến là từ Nhất Thốn Mặc, ngay khi anh vừa nhấn nút trả lời, giọng nói của Tịch Mộ Như vang lên: "A Mặc, khi nào anh về?"
“Có chuyện gì?” Giọng anh rất yếu, nghe không ra cảm xúc.
"À, em có một người bạn muốn rủ em đi mua sắm ở Hồng Kông, nhưng anh lại đang giữ giấy tờ tùy thân của em, em muốn hỏi anh để nó ở đâu, có..."
“Tôi sẽ trở về sớm” Đông Phương Mặc nhanh chóng kéo rèm che, sau đó nhanh chóng cắt điện thoại, hiển nhiên anh không muốn nghe người phụ nữ này nói nữa.
Nhan Như chỉ liếc xéo người đàn ông đang nghe điện thoại, cô không hỏi gì anh cả, đương nhiên cô cũng không định biết gì cả.
Nhưng Đông Phương Mặc thấy cô không bình thường, anh liền quay sang nhìn cô nhẹ nhàng nói: "Là Tịch Mộ Như, đứa em gái xấu xí của em."