"A Mặc, A Tuấn sắp hoàn thành việc học tại trường đại học của Mỹ, nó đang theo học ngành quản trị kinh doanh, bây giờ nó cũng đang tìm một công việc để thực tập, tôi nghĩ nó có thể trở về để đào tạo, còn chú hai của con và tôi cũng sẽ hỗ trợ nó, hiện tại trong công ty vẫn có một nhóm nhân viên cũ trung thành, tôi tin A Tuấn nhất định sẽ không để con thất vọng, khi mắt con tốt hơn, nó nhất định sẽ giao lại toàn bộ tập đoàn Đông Phương cho con, con sẽ cho nó một cơ hội để học hỏi, phải không?" Giọng nói của Đông Phương Mai rất chân thành, giọng rất giobgos như bà rất quan tâm đến Tập đoàn Đông Phương.
Anh lặng lẽ dựa vào giường bệnh, khóe miệng nở nụ cười, biết đây là âm mưu đã được hoạch định từ lâu, biết rõ mục đích của bọn họ là mượn tay Nam Cubg Tần giết chết anh, biết...
Tuy khi anh đua xe với Nam Cung Tần anh đẫ biết đó là một cái bẫy, nhưng anh không thể nhảy vào cái bẫy đó nếu anh không quan tâm đến người phụ nữ Tịch Mộ Như đó.
Nhưng mà, anh là đàn ông, đàn ông sao có thể bỏ mặtngười phụ nữ của mình? Hơn nữa, người phụ nữ đó còn đang mang thai đứa con của anh?
Biết đó là một cái bẫy, biết đó là một hố lửa, nhưng anh vẫn nhảy cào.
Có lẽ anh đã đánh giá thấp tham vọng của đối phương, đánh giá thấp sự tàn nhẫn của đối thủ, đánh giá thấp quyết tâm cướp lấy Tập đoàn Đông Phương của bọn họ...
Bây giờ, anh bị mù, không nhìn thấy gì, bắp chân lại bị gãy, anh không thể đi lại, may mắn thay, Ạ Hạo bảo Lưu Hạo đợi anh trêи bờ nên khi anh vừa đua xong liền được vào viện, nếu không, chân của anh có lẽ phải bị cắt.
Anh, một người mù mở to mắt nhưng không nhìn thấy gì, rất giống một kẻ vô dụng, trong mắt của Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai có lẽ không có nhiều sự khác biệt trong kế hoạch của họ, đúng không?
Hừ, nếu bọn họ muốn chức chủ tịch tập đoàn Đông Phương, anh sẽ giao nó cho bọn họ, không thành vấn đề, anh muốn xem, Đông Phương Tuấn vừa bước ra khỏi trường có thể biến tập đoàn Đông Phương thành thứ gì?
Sau khi Đông Phương Anh Vũ và Đông Phương Mai rời đi, anh vội vàng hỏi A Hạo bên cạnh: "À, Tịch Mộ Như đâu? Nanm Cung Tần đã trả cô ấy trở lại chưa?"
“Đã trả lại rồi,” Giọng A Hạo hơi trầm xuống.
“Vậy thì cô ấy… tại sao cô ấy không đến gặp tôi?” Giọng của anh có chút kϊƈɦ động, thậm chí còn có chút gằn giọng.
Chỉ cần người phụ nữ đó được đưa trở về, chỉ cần cô an toàn trở về, thì cuộc đua sinh tử lần này của anh sẽ không vô ích, ít nhất, cô đã không còn nằm trong tay của Nam Cung Tần nữa.
“Cô ấy đang ở bệnh viện,” giọng A Hạo vẫn trầm.
“Nhập viện?” Anh hiển nhiên rất ngạc nhiên, sau đó vội hỏi: “Cô ấy bị sao vậy?"
"Cô ấy đang ngồi trêи sườn đồi nhìn anh và Nam Cung Tần đua xe, khoảnh khắc vừa rồi..." A Hạo dừng lại, liếc nhìn Đông Phương Mặc trêи giường bệnh, sau đó lại nói: "Cuối cùng khi xe của anh cũng bốc cháy rồi, rồi toàn thân anh cũng bốc cháy mà lăn xuống vách đá... cô ấy sợ đến hét lên, nên cô ấy cũng ngã xuống sườn núi, sau đó... cô ấy bị sảy thai."
Anh chỉ dựa vào giường bệnh, A Hạo không nói thêm một câu nào, căn phòng im lặng đến nỗi anh và A Hạo có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Tịch Mộ Như đã lăn xuống sườn núi, cô sinh non!
Trêи đời này còn có người nào đau khổ hơn anh không?