Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 425: Gặp Lại Đông Phương Vũ 4




  Mộ Như thấy hai anh em nàu thật lạ, nhưng tựa hồ họ có quen biết với Đông Phương Vũ từ trước, cho nên uống một hớp sữa đậu cô gật đầu, "Đương nhiên, tôi có thể nói dối các người sao?" (Biểu hiện của chị nhà giống lưu manh quá :))

Sắc mặt người đàn ông lập tức thay đổi, đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của cô, lạnh lùng nói: "Cô không nên nói dối tôi, nếu không, cô nhất định không được ăn nữa."

"Tôi nói dối làm gì?" Mộ Như không nhịn được gầm gừ cố gắng vùng vẫy, "Tôi nói dối làm gì? Đứa nhỏ này vốn là của Đông Phương Vũ..."

"Đủ rồi," người đàn ông không khỏi hét lên, vẻ mặt tức giận, mất kiên nhẫn nói: "Im miệng đi, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến gặp A Huyền, tôi muốn hỏi anh ấy từ khi nào mà anh ấy đã đính hôn với cô? Tại sao tôi lại không biết?"

“A Huyền là ai?” Mộ Như không hiểu người đàn ông này đang nói gì, cô đang mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, nhưng anh ta lại muốn đưa cô đến gặp A Huyền.

“Câm miệng!” Người phụ nữ bên cạnh cũng hét lên, rồi cùng người đàn ông đang kéo cô bước lên boong tàu.

“Này, các người làm sao vậy?” Mộ Như lại không nhịn được hét lên, vừa nhìn thấy người phụ nữ chuẩn bị khởi hành du thuyền, trong nháy mắt liền cảm thấy có gì đó không ổn.

"Đi xuống đi," người đàn ông đẩy Mộ Như về phía du thuyền.

"Tôi sẽ không đi với anh, tôi không biết anh", Mộ Như trở nên lo lắng, vì vậy cô không thể không hét vào du thuyền: "Anh Lãnh, anh đang ở đâu? Tôi gặp phỉa kẻ xấu, anh có thể..."

Cô không thể tiếp tục hét nữa, bởi vì người phụ nữ đã lấy tay che miệng cô lại, sau đó cùng với người đàn ông trực tiếp nâng cô lên một chiếc du thuyền khác mà cả hai đã chuẩn bị.

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Mộ Như nhìn người đang lái du thuyền, không khỏi quát: “Tôi không biết các người, tại sao lại bắt tôi? Có phải lại là Tịch Mộ Tuyết nợ tiền các người không?"

Mộ Như đoán như thế này, là vì Mộ Như hai lần liên tiếp bị bắt chỉ vì Tịch Mộ Tuyết nợ tiền Lãnh Lôi Đình, bây giờ bị hai anh em người này bắt cô, cô lại nghĩ là do Tịch Mộ Tuyết.

Nhưng hai anh em đó lại coi như không nghe thấy lời nói của cô, chỉ lái du thuyền chạy nhanh về phía trước.

Nhìn thấy hai người họ như vậy, Mộ Nhú lại càng cảm thấy chắc chắn là có liên quan đến Tịch Mộ Tuyết nên vội chạy đến, lấy tay vén tóc mái trêи trán lên, lộ ra vết bớt xấu xí rồi nói: "Các người nhìn cho rõ, tôi thực sự không phải là Tịch Mộ Tuyết, tôi tên là Tịch Mộ Như, hôm nay chắc hai người đã tìm nhầm người rồi, nhanh chóng đưa tôi trở lại du thuyền đó... "

"Lộn xộn cái gì?" Người phụ nữ đó trở nên không kiên nhẫn mà lạnh lùng nhìn Mộ Như một cái: "Chúng ta không biết Tịch Mộ Tuyết lai ai, vậy nên xin cô đừng la lối nữa, yên lặng một chút đi."

“Các ngươi không biết Tịch Mộ Tuyết?” Mộ Như hoàn toàn không biết gì, nhìn hai anh em trước mặt, bối rối hỏi: “Nếu không liên quan đến Tịch Mộ Tuyết, thì tại sao các người lại bắt ta?"

“Là ai bắt cô?” Người phụ nữ rất sốt ruột đáp lại, liếc mắt nhìn Mộ Nhú một cái rồi nói: “Cô không phải nói là mang thai con của Đông Phương Vũ sao? Bây giờ chúng tôi đưa cô đi gặp Đông Phương Vũ!”