“A!” Nam Cung Tần đau đớn hét lên, nhanh chóng buông ngón tay của Mộ Như ra, anh ta đưa tay chạm vào tai, khi anh ta đưa đến thì tay anh ta đã đầy máu.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là những người mặc đồ đen này, họ trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Tần, muốn đi về phía trước, nhưng bởi vì Nam Cung Tần không nói nên đành phải đứng yên.
Khuông Doanh Doanh cũng bị sốc trước hành động của Tịch Mộ Như, nhìn những ngón tay đầy máu của cô và lỗ tai đầy máu Nam Cung Tần, trong lòng cô ta có cảm xúc lẫn lộn, cô ta không còn biết hai người này là ai.
"Haha, hóa ra vị hôn thê của tôi cũng là một con mèo có móng vuốt sắc nhọn", Nam Cung Tần không khỏi nhếch mép cười, thấy người mặc đồ đen bên cạnh lấy băng cứu thương, anh ta lập tức dời lỗ tai qua để người đó băng bó vết thương.
“Tôi vẫn tuân theo những quy tắc mà chúng tôi đã nói lúc đầu, sử dụng các bộ phận như một thứ để mặc cả.” Mộ Như lấy mu bàn tay lau khóe miệng, nhìn Nam Cung Tần nhẹ nói: “Tôi vẫn cố chấp rút móng tay của tôi."
"Haha," Nam Cung Tần nghe lời nói của Mộ Nhua, như thể anh ta nghe thấy một câu nói đùa, sửa sang quần áo lại, anh ta đi hai bước về phía Mộ Như: "Tịch Mộ Như, trò chơi này được tôi tổ chức, các quy tắc cũng phải do tôi đặt ra, bây giờ, việc gỡ móng ta không phải là một biện pháp thương lượng mà chỉ là một lần để gỡ một móng tay vô nghĩa, em có biết không?"
“Làm sao… sao có thể có chuyện này?” Mộ Như kinh ngạc lùi lại hai bước, trong lòng bắt đầu hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhìn về phía Nam Cung Tần, cô hỏi: “Rút móng tay là do anh nói, làm sao bây giờ lại không tính, anh không giữ lời sao?"
“Tôi không giữ lời những gì tôi đã nói sao?” Nam Cung Tần cau mày, hình như trở nên không vui vì lời nói của Tịch Mộ Như, giọng nói của anh ta lập tức trở nên lạnh hơn: “Tôi nghĩ là do tôi đã nói quá nhiều rồi đúng không? Tôi không phải vẫn giữ lời với hôn ước của chúng ta sáu năm trước sao? Em mơi là người không giữ trữ tính, em là người phá vỡ hôn ước."
“Vậy thì… anh muốn thế nào?” Trái tim Mộ Như thắt lại sau khi nghe lời anh ta nói, ngón tay bị rút móng dường như càng đau hơn.
"Vì ngươi không chịu ngoan ngoãn vào phòng làm chuyện vợ chồng với tôi," Sắc mặt của Nam Cung Tần sa sầm, sau đó nhìn người mặc đồ đen bên cạnh, nhàn nhạt ra lệnh: "Đi, đi lấy phong thái thiên thần cho cô ấy sử dụng, tôi muốn cô ấy ngoan ngoãn trèo lên giường của tôi, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận và nghĩa vụ mà một người vợ phải thực hiện đối với chồng."
"Ông chủ, không xong rồi", một người đàn ông mặc đồ đen từ ngoài cửa bước vào, giọng hơi vội vàng báo cáo: "Đông Phương Mặc đến rồi, anh ta đang ở gần tàu của chúng ta."
Nam Cung Tần cau mày, anh ta không ngờ Đông Phương Mặc lại đến sớm như vậy, sớm hơn anh ta dự kiến
hai tiếng, làm xáo trộn hứng thú của anh ta.
"Vậy thì mời anh ta vào đây", Nam Cung Tần đưa ra quyết định sau khi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn người mặc đồ đen bên cạnh: "Các người chuẩn bị xong chưa?"
"Đã sẵn sàng," những người đàn ông mặc đồ đen đồng thanh trả lời.
Nghe xong, Nam Cung Tần nở một nụ cười khó nhận thấy nơi khóe miệng, Đông Phương Mặc, anh đến nhanh không có nghĩa là anh sẽ thắng, lần này, tài sản của anh, người phụ nữ của anh, tính mạng của anh--
Tôi sẽ không để một ai được rời đi dể dàng!
Đừng trách tôi, ai bảo chúng ta là kẻ thù làm gì? Ai bảo anh có nhiều nhân vật ở bên cạnh như vậy? Ai bảo anh làm cho Tập đoàn Đông Phương trở nên lớn mạnh và hùng mạnh như vậy? Làm cho chúng tôi muốn anh chia sẻ một phần?
_______________________________________________
Thiệt chứ Jen edit mấy chap này mà nãng dể sợ nãng luôn ak, vừa khó edit (nếu có khó hiểu thì mn thông cảm), vừa vòng vo tam quốc, vừa dài vừa khó chịu, nữ 9 vs nam phụ cứ dây dưa hết mấy chục chương của Jen chán dể sợ, bật mí cho mn người chút tới chương sau là nam 9 xuất hiện rồi, mong dể sợ ^-^