Mặc dù cô là một người cực kỳ lãnh đạm, nhưng đó không có nghĩa là cô là một người cam chịu, đặc biệt là đối với những việc như thế này.
Vào lúc này, đối mặt với yêu cầu xúc phạm của Nam Cung Tần, cô kiên quyết từ chối gần như không cần cân nhắc.
Không, không bao giờ, cô không thể làm kiểu hôn do Nam Cung Tần đề xuất, chưa kể là ở nơi công cộng, ở nơi riêng tư, cho dù chỉ có anh ta và cô, cô cũng không thể làm được.
“Không?” Nam Cung Tần cau mày, “Tịch Mộ Như, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi thừa nhận là tôi đã luôn coi em như vị hôn thê của mình và sẽ bao dung cho em, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi thứ tôi sẽ nghe theo em, bây giờ chỉ là nói muốn em hôn tôi, còn không có nói là hôn ở nơi nào, vậy cũng không trách tôi được, chỉ có thể trách bản thân em suy nghĩ quá đơn giản mà thôi, hôn miệng chưa chắt là một nụ hôn đúng không?"
Cơ thể của Mộ Như run lên, cô bất giác lùi lại, ngước mắt lên, vô thức nhìn về phía Nam Cung Tần, nhưng trong đôi mắt đen của anh ta lại hiện lên một loại khát vọng điên cuồng, cháy bỏng, ngọn lửa ɖu͙ƈ vọng điên cuồng, mạnh mẽ, như thể nó sẽ kéo cô vào để cấm đốt và phá hủy cô.
Thời gian trôi thật chậm, Đông Phương Măch còn chưa tới, đêm nay lại đặc biệt dài hay sao?
Thể xác và tinh thần của cô vô cùng đau đớn, vẻ mặt cio cũng không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa, lúc này đã tan thành mây khói, thậm chí linh hồn của cô dường như cũng đã trôi dạt ở tứ phương.
Có lẽ, cô đã không tu luyện đủ, phải không?
Mộ Như hơi nhắm mắt lại vài giây, đau đớn lắc đầu, sau đó mở mắt ra, cuối cùng duỗi tay phải cầm lấy máy cắt trêи bàn: "Tôi nhất định phải rút móng tay."
“Nhưng, tôi đã đồng ý sao?” Nam Cung Tần nắm lấy máy cắt trêи bàn, ném nó qua một bên, ngọn lửa mơ hồ trong mắt anh ta gần như bật ra khỏi hốc mắt, anh ta duỗi tay ra nắm lấy cổ tay của Mộ Như rồi ấn mạnh, kéo cả cơ thể của Môn Như không thể ổn định vào vòng tay của Nam Cung Tần.
“Thơm quá,” Nam Cung Tần nắm lấy ngón tay đang kéo nửa cái móng của Mộ Như, không chút do dự đưa vào miệng, ʍút̼ mạnh, Mộ Như cảm thấy đau đớn vô cùng, còn có chút ngứa ngáy.
“Buông tôi ra!” Mộ Như không kìm được hét lên, tay kia đẩy đầu Nam Cung Tần ra, vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Nam Cung Tần.
Nam Cung Tần giữ ngón tay đang kéo hờ của Mộ Như vào trong miệng, vì bị ʍút̼ nên máu loãng theo nước bọt của anh ta trào ra khỏi khóe miệng, mang lại vẻ đẹp đĩnh đạc.
Mộ Như chỉ cảm nhận được nỗi đau xé lòng từ ngón tay, qua dây thần kinh, đến tận đáy lòng, trái tim cũng từ đau đến lạnh...
Trêи đời này cô chưa từng có một vị cứu tinh, vị cứu tinh duy nhất của cô đã bị ác ma Đông Phương Mặc tàn nhẫn xua đuổi, không còn có thể xông tới bên cạnh cô nữa.
Vào lúc này, người duy nhất có thể cứu cô, chính là bản thân cô!
Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu nhìn Nam Cung Tần đang tham lam ʍút̼ ngón tay của cô, không nghĩ tới lại ngẩng đầu lên, há miệng ngậm lỗ tai Nam Cung Tần cắn mạnh…