“Thật sao?” Mộ Như nghe thấy có chút chế nhạo, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô không sợ con tôi lớn lên sẽ đi cùng với tôi sao? Cô không sợ nuôi hổ dử trong nhà sao?"
Khuông Doanh Doanh có chút sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản bác: "Tôi sợ cái gì? A Mặc nói, đứa bé sẽ được tôi ôm ở khi nó vừa chào đời, chúng tôi sẽ không bao giờ để cô gặp đứa bé, vì vậy đứa bé sẽ không bao giờ biết nó không phải là do tôi sinh ra, tất nhiên, chúng tôi sẽ giáo ɖu͙ƈ nó thật tốt, cô— "
Khóe miệng Khuông Doanh Doanh hiện lên vẻ khinh thường, chế giễu nói: "Tịch Mộ Như, cô sẽ luôn là kẻ cô độc, cho dù cô từng kết hôn với Đông Phương Mặc thay cho chị gái cô Tịch Mộ Tuyết, dù cô đang mang thai, thì cô luôn là một công cụ, một công cụ thay thế tôi và Tịch Mộ Tuyết."
“Cô Khuông, cô đừng ăn nói lung tung,” Mộ Nhú không tức giận mà chỉ tỉnh bơ đáp lại: “Bây giờ đứa bé vẫn còn trong bụng tôi, nó có thể được sinh ra hay không còn tùy thuộc vào tôi, đúng không? Huống hồ nếu cô vội vành khiêu khích tôi, tôi nghĩ sẽ có vấn đề..."
"A Mặc từng nói cô thậm chí còn không có quyền được tự kết liễu cuộc sống của mình," Khuông Doanh Doanh không bị cô đe dọa, cô ta không để tâm đến lời nói của Mộ Như.
"Tôi thật sự không có quyền tự kết liễu cuộc sống của mình, nhưng--" Mộ Như vừa đi tới cửa xe vừa nói chuyện, vừa nói vừa kéo tay nắm cửa xe: "Anh ta không quy định tôi không có quyền kết thúc sự sống của đứa bé trong bụng tôi!"
“Két!” Tiếng lốp xe cọ vào mặt đất, bởi vì phanh gấp nên âm thanh vừa bén vừa chói tai.
Khuông Doanh Doanh dừng xe quay đầu nhìn Tịch Mộ Như vẫn đang thờ ơ, cô ta nghiến răng căm hận nói: "Được rồi, cô thật độc ác, Tịch Mộ Như, cô và tôi thành thật mà giữ an toàn cho đứa nhỏ này, có lẽ sau này tôi sẽ đối xử với cô thật tốt, nếu không thì... "
“Nếu không thì sao?” Mộ Như cắt đứt lời cô ta, không khỏi tò mò hỏi: “Cô Lhuoong, cô định kết liễu cuộc đời tôi sao? Nếu vậy, theo như những lời cô vừa nói, tôi rất muốn cảm ơn cô nữa là đằng khác."
Kuoong Doanh Doanh rất tức giận sau khi nghe những gì Tịch Mộ Như nói, người phụ nữ chết tiệt này thực đúng là Trư Bát Giới không sợ bị chụng nước sôi, như thể không có gì có thể đe dọa được cô.
Thật ra thì Khuông Doanh Doanh cũng không biết, có câu nói nếu muốn trở nên mạnh mẽ thì Tịch Mộ Như đã không còn sợ chết, vì vậy Khuông Doanh Doanh không sợ những lời đe dọa này của cô.
Người duy nhất mà cô sợ lúc này là Đông Phương Mặc, bởi vì Đông Phương Mặc đang nắm Trịnh Nhất Phàm trong tay, chỉ cần Đông Phương Mặc nói một câu thì Trịnh Nhất Phàm cũng đừng mong có thể ngốc đầu lên, cho nên cô không dám là trái ý Đông Phương Mặc.
Nhìn thấy sự im lặng của Khuông Doanh Doanh, Mộ Như lại không nhịn được cười: "Cô Khuông định đối xử tốt với tôi là như thế nào? Chẳng lẻ là giống dì Mai giúp tôi trốn thoát khỏi Nhất Thốn Mặc sao?"
Khuông Doanh Doanh bất giác sửng sốt khi nghe những lời của Mộ Như, cô ta không khỏi liếc nhìn về phía Tịch Mộ Như, trong lòng không khỏi tự hỏi, Tịch Mộ Như có đôi mắt như thế nào mà có thể nhìn thấu tâm can của cô ta?
Thấy Khuông Doanh Doanh không trả lời mình, cô ta chỉ lái xe, và dừng hỏi cô những câu hỏi không bổ ích, thấy vậy cô chỉ quay đầu ra khỏi cửa sổ xe, thờ ơ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.