“Vậy thì dì có biết Nhất Phàm bây giờ đang ở đâu không?” Mộ Như nhanh chóng chặn lời nói của Đông Phương Mai lại, cô không muốn nghe bà ấy tiếp tục nói.
"Cái này ..." Đông Phương Mai không nói nên lời, dĩ nhiên bà không biết Trịnh Nhất Phàm đang ở đâu, ai biết được Đông Phương Mặc đã đưa Trịnh Nhất Phàm đi đâu? Có lẽ là đã quăn nó ra biển cho cá ăn rồi cũng không chừng?
Nhưng đương nhiên bà sẽ không nói mình không biết nữa, vì vậy bà phản ứng nhanh rồi nói: "Chuyện này, tôi sẽ tìm hiểu sớm."
Nhìn thấy Đông Phương Mai không thể trả lời, Mộ Như không khỏi hừ mũi, Đông Phương May, tuy rằng Tịch Mộ Như tôi ngốc nhưng tôi sẽ không bị bà lừa như thế đâu, tôi sợ bà hiền tại chỉ muốn giết tôi để ngụy tạo một cái cớ gián tiếp giết con của Đông Phương Vũ, đúng không?
Dù tôi có ngốc đến đâu, tôi cũng sẽ không bị bà lừa, phải không?
Tuy nhiên, Mộ Như không thể hiện những ý nghĩ này trêи mặt, mà lại thể hiện một vẻ mặt ngạc nhiên thích thú, cô chốp đôi mi dài của mình vài cái, nhìn Đông Phương Mai, sau đó cẩn thận hỏi nhỏ: "Dì Mai, tại sao dì lại đối xử tốt với tôi như vậy? "
Đông Phương Mai từ đầu đã đoán được Tịch Mộ Như nhất định sẽ hỏi bà câu hỏi này, bởi vì quan hệ giữa bà và Tịch Mộ Như đã luôn được biết rõ, khi bà đột nhiên yêu cầu giúp cô, Tịch Mộ Như sẽ không tránh khỏi nghi ngờ trong lòng.
Vì vậy, bà ho nhẹ một tiếng, sau đó hừ mũi nói: "Cô Tịch, tuy cô đang mang thai đứa con của Nhị thiếu gia, nhưng cô không phải là vợ của Nhị thiếu gia không phải sao? Sống ở Nhất Thốn Mặc cũng không phải là chính đáng, hơn nữa, đứa nhỏ khi sinh ra sẽ lập tức trở về với Đại thiếu gia, mà Đại thiếu gia sẽ sớm kết hôn với cô Khuông Doanh Doanh, đứa nhỏ tự nhiên sẽ là con của bọn họ, khi đó con của cô sẽ không còn là của nó nữa, cô cũng sẽ không có địa vị hay tư cách gì cả, huống chi Khuông Doanh Doanh lại là con gái của thị trưởng, cô ta có thể cho phép A Mạc tìm tình nhân sao? Cô ta có thể cho phép cô và đứa nhỏ sống lâu dài ở Nhất Thốn Mặc sao?"
Mộ Như cúi đầu, lời nói của dì Mai dường như đáng để cô suy nghĩ từng câu từng chữ, bà làm như vậy là vì cuộc sống tương lai của cô, vì tình yêu của cô với Trịnh Nhất Phàm, vì đứa con trong bụng của cô sẽ thuộc về người khác nếu nó được sinh ra.
Nếu Đông Phương Mai là một người chân thành, thì những lời này quả thực có thể khiến Mộ Nhú cảm động, nếu cô không biết chút gì về Đông Phương Mai, có lẽ cô sẽ hợp tác với Đông Phương Mai mà nhận lời giúp đỡ của bà.
Nhưng thực tế đã quá rõ ràng, Đông Phương Mai không có ý gì khác hơn là muốn đuổi cô ra khỏi Nhất Thốn Mặc, hay nói cách khác là muốn đuổi đứa con trong bụng cô ra khỏi Nhất Thốn Mặc để sau này bà có thể chiếm trọn tài sản của gia tộc Đông Phương cho con riêng của bà, bởi vì Đông Phương Mặc là một người vô sinh, vì vậy các con của Đông Phương Tuấn sẽ được thừa kế tài sản của Đông Phương Mặc một cách hợp lý.
Thật ra cô chưa bao giờ nghĩ đến tài sản của gia tộc Đông Phương, nó không có quan hệ gì với cô, cô chỉ muốn sống với người yêu thương mình, muốn sống một cuộc sống bình dị.
Chỉ là, với một ý tốt như vậy, cô phải tự hỏi mình có bao nhiêu chân thành phát ra từ miệng Đông Phương Mai, và liệu bà có mục đích xấu xa gì?
Làm sao một người dì phải nghĩ đến tài sản của cháu mình một cách không thương xót mà lại đi thông cảm cho người ngoài?
Thực ra Đông Phương Mai rất ghét cô vì cô đã mang thai đứa con của Đông Phương Vũ, vì vậy Đông Phương Mai sẽ không bao giờ ngu ngốc đến mức tự làm mình thành cái gai trong mắt cô.