“Đông Phương Mặc, anh thật đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, đừng để tôi sống, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định tìm ra bằng chứng cho thấy anh hảm hại tôi, nhất định tôi phải tống anh vào ngục!” Trịnh Nhất Phàm cuối cùng cũng được bỏ mảnh vải trong miệng anh ra, anh tức giận mắng Đông Phương Mặc.
Trịnh Nhất Phàm luôn nghĩ người này là Đông Phương Vũ, bởi vì Đông Phương Mặc luôn ngồi xe lăn và có khuôn mặt rất ghê tởm, nhưng chỉ khi Mộ Như gọi anh ta là Đông Phương Mặc, anh mới nhận ra người này là Đông Phương Mặc, chủ nhân của Đông Phương gia.
Vì vậy, anh đã nhìn kỹ hơn dưới ánh đèn, sau đó nhận ra có một vài vết sẹo nhỏ trêи khuôn mặt của người này, có lẽ là do trong quá trình phẫu thuật để lại, có thể thời gian chưa lâu nên anh chưa hồi phục hoàn toàn.
Ánh mắt mơ hồ của Đông Phương Mặc nheo lại nguy hiểm, anh quét ánh mắt về phía Trịnh Nhất Phàm bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu giễu cợt lạnh lùng vang lên: "Trịnh Nhất Phàm, nếu cậu muốn nhanh chóng vào tù, cậu có thể mắng càng nhiều càng tốt, tôi không quan tâm."
Nghe Đông Phương Mặc nói xong, Mộ Như không khỏi run lên một hồi, sau đó dùng kiên trì khống chế nội tâm sợ hãi, bình tĩnh đi về phía trước, dáng người gầy gò thanh tú đứng trước mặt Đông Phương Mặc cao lớn, giọng nói trầm ổn hỏi: "Đại thiếu gia muốn để cho Trịnh Nhất Phàm đi đâu?"
Đôi mắt lạnh lùng và sắc bén của Đông Phương Mặc quét qua khuôn mặt của Mộ Như, sau đó anh dùng tay nâng cằm cô lên, hơi thở của người đàn ông mạnh mẽ xông thẳng vào mặt cô, khiến cho Mộ Nhú vốn dĩ bình tĩnh và điềm đạm bất giác rùng mình, cô mơ hồ không rõ, ánh mắt anh nhìn vào mắt cô khiến cô bất giác gợi lên cảnh tượng bị Đông Phương Vũ bạo hành trong xe đêm đó.
"Trịnh Nhất Phàm đối với em quan trọng như vậy sao? Hả?" Tay Đông Phương Mặc tà ác xẹt qua khuôn mặt của Mộ Như, mơ hồ mò mẫm, nhưng ánh mắt anh lại nhìn chằm chằm vào Mộ Như, khoảng cách giữa hai người rất ngắn, gần như chạm vào thân thể của nhau, nhịp tim trong cơ thể của mỗi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Mộ Như theo bản năng lùi lại hai bước, cô không quen với sự thân mật đột ngột của Đông Phương Mặc với cô.
Đông Phương Mặc lúc này rất không vừa lòng với hành động rút lui của cô, anh vươn tay qua eo Mộ Như, hơi dùng sức, thân thể thanh tú lại đánh vào ngực anh một cách mãnh liệt.
Nhìn người phụ nữ đang hoảng hốt trong tay mình, Đông Phương Mặc cười đến tàn nhẫn, sau đó cười xấu xa, thì thào nói: "Nếu em có thể lấy lòng tôi ở đây...... Tự mình dùng thứ mà em đã đi mua, có thể, khi tôi vui vẻ, tôi sẽ không giải quyết các khoản với Trịnh Nhất Phàm mà để nó đi?"
Cơ thể Mộ Như theo bản năng run lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy phút chốc cảm giác nhục nhã tràn ngập, nhất thời nhấn chìm cô.
Hai tay nắm chặt quả đấm, dùng sức kiên trì khống chế thân thể hoảng sợ run rẩy, ngước mắt lên, bình tĩnh đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng của Đông Phương Mặc, nhẹ giọng hỏi: "Đại thiếu gia, anh... Có chắt là ép tôi phải làm như vậy không?"
Đông Phương Mặc sững sờ trước ánh mắt trong trẻo của Mộ Như, vẻ mặt lãnh đạm cùng đôi mắt trong veo khiến tim anh đập loạn một nhịp, trong lòng thoáng hiện lên một tia bi thương.
"Sao vậy? Em không muốn tôi để Trịnh Nhất Phàm đi sao?" Đông Phương Mặc lại vươn tay nâng cằm Mộ Như lên, đôi môi lạnh lẽo không chút ấm áp in trêи đôi môi nhợt nhạt không màu của Mộ Như, nụ cười của anh càng lúc càng rộng, cho thấy cơn thịnh nộ của anh cũng tăng theo: "Chỉ cần em ở đây làm tôi hài lòng, vậy thì, đêm nay tôi sẽ để nó rời đi an toàn."