Mùi vị ấy quá đỗi quen thuộc, nó thu hút giác quan của anh, giống như một ma lực khó tả, từ từ ăn mòn trái tim lạnh như băng của anh.
Anh lắc đầu nguầy nguậy như muốn rũ bỏ cảm xúc không mong muốn đó vào gió biển, không khỏi nghĩ tối nay có lẽ là do anh đã uống rượu, rượu lúc nào cũng làm cho người ta có những suy nghĩ vớ vẩn, anh đã tìm ra lý do hợp lý để giải thích cho ảo giác vừa rồi của mình.
Nghe được lời nói châm chọc của anh, Mộ Như hung hăng nhìn anh, cô nhanh chóng nhảy xuống xe, đưa tay vuốt ve đôi môi sưng đỏ của mình, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng vì bị Đông Phương Vũ đè lên thân xe trong thời gian dài với một tư thế nên bắp chân của cô có chút tê dại, khi vừa xoay người bước một bước, cô loạng choạng ngả về phía trước, cuối cùng một lần nữa đụng phải Đông Phương Vũ.
"Tôi vừa mới hôn em, bậy giờ em lại muốn tôi ôm en sao?" Đông Phương Vũ dùng vẻ mặt giễu cợt nhìn cô, lúc này biểu hiện cùng động tác của cô càng làm cho anh có cảm giác rất tốt.
Nằm trong vòng tay của anh, Mộ Như sửng sốt một lúc, sau đó trong lúc anh không để ý liền nhấc chân giậm vào mu bàn chân của anh, chỉ hận hôm nay không đi giày cao gót, nếu không sẽ giẫm lên bàn chân của anh bằng gót nhọn.
"Hừ..." Đông Phương Vũ đau đớn rêи rỉ, rồi nhìn chằm chằm người phụ nữ đang quay lưng vuốt quần áo bị anh xé toạc.
Mộ Như rất đau khổ, lúc này muốn ra bến xe đón xe buýt trở về, nhưng quần áo trêи người đã bị Đông Phương Vũ BT xé nát như thế này, làm sao có thể lên xe buýt được.
“Này,” Đông Phương Vũ đột nhiên đưa chìa khóa xe cho cô: “Cầm lấy.” Mộ Như lộ ra vẻ kinh ngạc, một tay ôm túi xách trêи vai, một tay siết chặt quần áo trước ngực, nhìn chằm chằm Đông Phương Vũ đăng đưa chìa khóa xe cho cô, cô không hiểu anh muốn làm gì.
“Em vừa giẫm lên chân tôi, hiện tai tôi rất đau nên không thể lái xe, vì vậy em phải giúp tôi lái xe trở về.” Đông Phương Vũ thấy cô ngây người ngẩn ngơ, nhanh chóng giải thích, đồng thời nói thêm: “Không nói đến tôi lái em cũng không thể chịu được, bây giờ để em lái, thì em có thể lái xe với tốc độ em muốn được không?"
“Để tôi lái xe?” Mộ Như cuối cùng cũng hiểu ra ý của Đông Phương Vũ, vì vậy cô ngạc nhiên nhìn anh nói: “Tôi chỉ là…”
"Ngốc cái gì, sao còn không mau lái xe đi?" Vẻ mặt Đông Phương Vũ không kiên nhẫn, ném chìa khóa xe cho cô, sau đó xoay người mở cửa ghế láy phụ ngồi lên.
"Tôi......"
“Tôi cái gì? Nhanh lên!” Đông Phương Vũ ngồi ở ghế sau sốt ruột gầm lên tiếng.
Mộ Như không nói, thật ra cô không biết lái xe, chỉ là khi còn học cấp 3, sau khi làm thủ khoa đại học, một hôm cô đi chơi với Trình Phi Nhi và Vương Nhất Minh, lúc đó, Trình Phi Nhi đòi học lái xe nên nhờ Vương Nhất Minh dạy cho cô ấy.
Khi đó, Vương Nhất Minh có hứng thú với Trình Phi Nhi nên đã kiên nhẫn dạy cô ấy lái xe, Trình Phi Nhi vụng về ngốc nghếch, Mộ Như hiểu Trình Phi Nhi vẫn còn rất bối rối.