Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 320: Bỏ Cô Rời Đi 1




    Anh muốn vuốt ve yêu thương cô thật mạnh, không phải ở trêи giường, không giống xác chết khi cô uống thuốc ngủ, cứ như thế này, ở đây, bên bờ biển, trong không khí, muốn làm cho cô mềm nhũn dưới thân anh…

Nhưng mà nữ nhân dưới thân anh không ngừng giãy dụa kháng cự, biểu hiện ra vẻ tuyệt vọng, anh không khỏi cảm thấy khó chịu, lúc này anh muốn cái gì thì cô đều phải hợp tác.

Vì vậy, khi cô quay đầu lại để cố gắng thoát khỏi anh, hàm răng của anh nhẹ nhàng rơi xuống, anh cắn lấy đầu lưỡi của cô để trừng phạt hành vi không chú ý của cô.

Mộ Như không để ý vẻ mặt của Đông Phương Vũ lúc này giống hệt như một con dã thú bị mắc kẹt trong ɖu͙ƈ vọng ngàn năm không thể giải thoát, hung hăng cướp đoạt vật hy sinh đã chờ đợi từ lâu.

Khuôn mặt của Mộ Như vì nghẹt thở mà đỏ bừng lên, tất cả hơi thở đều bị Đông Phương Vũ chặn lại, một tiếng rêи rỉ khó chịu tràn ra khỏi cổ họng.

Cô nghĩ mình sẽ chết vì bị ngạt thờ, nhưng Đông Phương Vũ BT vẫn chặn tất cả các đường thở của cô bất kể là miệng, như thể sẽ không bao giờ để cô đi.

Mộ Như dùng chân đá không được, càng giãy dụa miệng Đông Phương Vũ càng dữ tợn, cái lưỡi thô bạo càn quét trong khoang miệng ấm áp của cô.

Não của Mộ Như bắt đầu bị ảo giác vì thiếu oxy trầm trọng, cô biết nếu không thở được, nửa phút nữa nhất định mình sẽ bị ngạt thở.

Kết quả là cuối cùng cô cũng mạnh bạo dùng hàm răng cắn chiếc lưỡi thô bạo đang điên cuồng càng quét trong miệng mình.

Ngay lập tức, mùi máu nhanh chóng lan ra trong miệng nhau.

Nhưng mùi vị tanh nồng cùng cơn đau cũng không ép được Đông Phương Vũ rời ra mà còn biến thành chất xúc tác khiêu gợi mạnh mẽ, khiến Đông Phương Vũ vốn bị ở trong đó càng nghiện hơn, chiếc lưỡi thô bạo quét qua miệng cô càng thêm điên cuồng.

Mùi máu tanh đã loãng do nước bọt tràn ra từ khóe môi nhau, cùng hơi thở mơ hồ nồng nặc đến mức không thể tan biến giữa nam và nữ.

Cơn giận trong lòng của Mộ Như đến cực độ, cô lại cắn mạnh xuống, lần này dùng lực rất tàn nhẫn, cuối cùng cắn vào chiếc lưỡi thô bạo của đối phương.

Đông Phương Vũ cuối cùng cũng chịu đau đớn, vốn dĩ đang hung hăng cũng dừng lại, ánh mắt của anh ở trêи mặt cô một giây, rồi đột ngột rời đi.

Mộ Như vốn đã vô cùng thiếu oxy, lúc này lấy lại được không khí, cô chống hai tay đỡ nắp xe, không nhìn Đông Phương Vũ, chỉ là há miệng, tham lam hít thở không khí trong lành.

Đông Phương Vũ chết tiệt, ác ma Đông Phương Vũ, Đông Phương Vũ BT lần nào cũng như thế này, nhìn thấy cô là liền vồ tới như sói đói, cô đoán thế nào mình cũng bị Đông Phương Vũ hôn đến chết.

Đông Phương Vũ dựa vào bên cạnh cô, nhìn người phụ nữ đang ngồi trêи mui xe hít thở không khí trong lành, không khỏi đưa tay ra vỗ nhẹ lên gò má ửng hồng của cô, sau đó châm chọc nói: "Tịch Mộ Như có phải bởi vì kỹ năng hôn của tôi quá đỉnh nên làm cho em cảm thấy không muốn ngừng lại không? ”

Cậu hỏi của Đông Phương Vũ giống như hỏi Mộ Như nhưng thực ra là anh đang hỏi chính mình, anh vừa hôn Mộ Như, anh không thể làm gì ngoài việc nhớ lại mối quan hệ với Mộ Như khi còn ở trêи du thuyền, trong xe hơi đến đền Hoằng Pháp, tất cả hương vị của cô đều hiện rõ trong ký ức của anh.