Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 297: Người Hầu Riêng




Khi cô vừa đi qua lối ra cổng, cô thấy dì Mai đang uống trà, bà rõ ràng là rất sửng sốt khi nhìn thấy cô, nhưng sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì đó, liền hỏi cô một cách nhàn nhạt: "Cô sống ở Mai Uyển đã quen chưa?"

Mộ Như không hiểu ý bà ấy nói vậy là có ý gì, nhưng cô nghĩ cô bây giờ là tình nhân của Đông Phương Mặc và sẽ sống ở Nhất Thốn Mặc này cả đời, nên không cần phải làm cho mối quan hệ giữa cô với dì Mai trở nên quá căng thẳng.

Nghĩ vậy cô liền gật gật đầu, sau đó lãnh đạm đáp lại: "Không sao, dù sao cũng không có thói quen gì nên không sợ không quen, chỉ là có hơi buồn bực mà thôi."

Nghe cô nói, Đông Phương Mai hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười nói: “Nếu quen rồi thì cứ tự nhiên đi.” Mộ Như gật đầu, không tiếp tục nói với Đông Phương Mai, liền bước nhanh về phía cổng Nhất Thốn Mặc, hiện tại cô chỉ nghĩ đến việc tìm dược một cơ sở đào tạo sớm một chút.

Chỉ là đôi khi bạn càng muốn lặng lẽ rời khỏi một nơi, bạn càng phải gặp gỡ người quen, cô vừa ra đến cổng Nhất Thốn Mặc, thì đã chạm mặt Đông Phương Vũ cùng Khuông Doanh Doanh từ sảnh Nhất Thốn Mặc bước ra khỏi cửa.

“Ồ, đây không phải là… cô Tịch sao?” Khuông Doanh Doanh sửng sốt một lúc, nhưng sau đó cô ta làm ra vẻ dường như cô ta đột nhiên nhớ ra gì đó.

Mộ Như và Khuông Doanh Doanh từng là bạn học cấp ba, Khuông Doanh Doanh đã bí mật phấn đấu trong ba năm cấp ba vì cô là người đầu tiên mà cô ta phải tranh giành thứ hạng, dù không học cùng lớp nhưng cả hai đều rất thân quen với nhau.

Nhưng cái gọi là thân quen ở đây có nghĩa là biết sự tồn tại của nhau, thậm chí còn coi nhau như kẻ thù, còn về chuyện riêng tư, họ không có bất kỳ liên hệ nào với nhau, bởi vì Khuông Doanh Doanh là con gái của thị trưởng, mà đối với Tịch Mộ Như, cô ta nghĩ cô chỉ là con gái một cô con gái sinh ra nhưng luôn bị coi thường nêm chỉ có thể sinh sống với người giúp việc ở nhà họ Tịch.

Trước khi Mộ Như kịp trả lời, thì Đông Phương Vũ đã lờ mờ tiếp lời Khuông Doanh Doanh nói, "Không, cô ta từng là chị dâu của tôi, nhưng bây giờ cô ta là người hầu riêng của anh trai tôi."

“Người hầu riêng?” Khuông Doanh Doanh rõ ràng là sửng sốt, rõ ràng là cô ta không ngờ Tịch Mộ Như lại sống trong Nhất Thốn Mặc này.

“Đúng vậy,” Đông Phương Vũ vẫn tự nhiên mà giải thích: “Em cũng biết tình hình của anh cả tôi, gần đây bệnh da của anh ấy hình như trở nặng, hơn nữa chú Liễu lại là đàn ông nên chăm sóc anh tôi nhất định không chu đáo, Tịch Mộ Như thì đã từng chăm sóc cho anh trai tôi một thời gian với tư cách là vợ của anh ấy, vì vậy anh trai tôi khá hài lòng với việc cô chăm sóc cho mình nên đã đưa cô ta về và bảo cô ta lo cho cuộc sống hàng ngày của anh ấy."

"Ồ, hóa ra là thế này" Khuông Doanh Doanh chợt hiêir ra, sau đó cô ta nhìn Mộ Như với nụ cười trêи môi nói: "Cô Tịch, anh cả của A Vũ có lẽ sẽ gây rắc rối cho cô, nhưng vì cô đã từng chăm sóc cho anh ấy rồi, nên nếu cô muốn làm quen với công việc này chắc không làm khó cô được đâu."

Mộ Như vốn dĩ không muốn để ý đến hai người này, nhưng lời nói của Khuông Doanh Doanh khiến cô không muốn đáp lại cũng không được, vì vậy cô nhẹ nhàng nhếch môi, khẽ nói: "Đương nhiên không phải chuyện khó, tôi là một người có năng lực làm việc mạnh mẽ, nếu cô Khuông không phản đối, tôi có thể chăm sóc cho cả Đông Phương Nhị thiếu gia."

"Cô..." Khuông Doanh Doanh tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng cô ta không biết phải phản bác lại Tịch Mộ Như như thế nào.

Mộ Như nhanh chóng đi ngang qua họ, nhưng cô không quay đầu lại, nếu cô quay đầu lại, cô nhất định sẽ nhìn thấy đôi mắt tà ác dõi theo sau lưng cô.