Anh cho rằng cô là đang nhìn anh, nhưng khi nhìn kỹ lại, anh phát hiện ra hoàn toàn không phải, đôi mắt cô trống rỗng, thật ra cô đang nhìn vào một nơi vô định.
Anh hơi sững sờ, nhưng trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô tỉnh lại, cẩn thận đặt tay cô xuống giường, sau đó vuốt nhẹ mớ tóc rối bù trêи trán, rồi nhẹ giọng nói: "Em tỉnh rồi sao? Có cảm thấy đói không? Vết thương còn đau không?"
Mộ Như mặt vẫn tái nhợt như tờ giấy, mắt cứ nhìn chằm chằm vào một nơi vô định, sau khi nghe anh hỏi mấy câu liền thì từ từ thu hồi ánh mắt nhìn về phía nơi nào đó, rồi dần dần chuyển hướng về phía anh—
Cuối cùng, nhìn khuôn mặt của anh trông giống như một vỏ cây cũ được bao phủ bởi cào cào...
Đôi mắt của Tịch Mộ Như dán vào khuôn mặt của Đông Phương Mặc, lạnh lùng không hề ấm áp, giống như ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ sông băng trêи dãy núi Thiên Sơn, giống như một con dao găm cực kỳ sắc bén, nó cứ thế đâm thẳng vào mà không hề né tránh làn da già nua của anh, sau đó trực tiếp bị xuyên qua khuôn mặc của anh khiến nó đẫm máu.
Trái tim Đông Phương Mặc theo bản năng co giật, nhưng anh vẫn dùng giọng nói hơi già nua, khàn khàn nhưng có chút châm biếm và tàn nhẫn: "Tịch Mộ Như, tôi đã nói, tôi muốn em làʍ ȶìиɦ nhân của tôi 100 năm thay vì một trăm phút, vì vậy, em muốn chấm dứt thỏa thuận của chúng tôi sớm thì không dễ đâu."
Mộ Như chỉ cảm thấy đầu óc vừa mới tỉnh lại có phần minh mẫn, trong chốc lát như bị búa đập xuống, đập nát não cô, cô còn chưa có thời gian nhìn rõ ràng mọi thứ trong lời nói, thì vết thương trêи ngực vô lại đau...
Cô vẫn còn sống, đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô!
Nhất Phàm thì sao? Trịnh Nhất Phàm, người sẽ kết hôn với cô đang ở đâu? Anh hiện giờ đang ở đâu?
Tại sao không phải là Trịnh Nhất Phàm ở đây với cô mà lại là người đàn ông có trái tim ác quỷ và khuôn mặt của quỷ này?
"Trịnh Nhất Phàm đúng là đã được thả, nhưng--" Đông Phương Mặc dường như biết cô đang nghĩ gì, rồi thờ ơ nói: "Tịch Mộ Như, em biết tôi là người như thế nào mà, cái gọi là cảm thông và tốt bụng đối với tôi chả là gì, vì vậy, dù Trịnh Nhất Phàm cứ để mặc chuyện đó cũng vô ích, một khi giới truyền thông biết nó gây ra cái chết cho bệnh nhân sau ca phẫu thuật, một khi chuyện này lên báo vào sáng ngày mai, thì cả cuộc đời của Trịnh Nhất Phàm cũng đừng mong tiếp tục hành nghề bác sĩ..."
“Anh muốn nói gì với tôi?” Tịch Mộ Như cuối cùng cũng lên tiếng, thành công cắt đứt những lời còn dang dở của Đông Phương Mặc.
Cô biết anh đang đe dọa cô, nhưng cô cũng biết cái gọi là những lời đe dọa của anh sẽ gây cho Nhất Phàm bao nhiêu thiệt hại, cô không thể để Nhất Phàm của cô phải chịu những tổn thương không thể giải thích được.
“Xem ra em vẫn rất khôn khéo và hiểu rõ tôi,” giọng nói khàn khàn già nua của Đông Phương Mặc hiển nhiên là đang chế giễu: “Tịch Mộ Như, em biết tôi sẽ không bao giờ làm ăn thua lỗ, cho nên ý nghĩ muốn chết của em là rất sai lầm, em nghĩ tôi bỏ ra 20 triệu để mua cái xác lạnh lẽo của em sao? Em nghĩ cái xác của em có đáng giá 20 triệu không?"
Mộ Như im lặng, tất nhiên cái xác của cô không đáng 20 triệu, cô chỉ muốn chết một cách nhẹ nhàng, vì cô cảm thấy cô sống quá đau khổ, thay vì sống trong đau khổ thì cô nên chết sớm hơn.