Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 247: Tôi Còn Chưa Hỏi Em Chuyện Gì Đang Xảy Ra




   Mộ Như gần như ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, bởi vì Đông Phương Vũ chắc chắn sẽ không làm bất cứ chuyện tốt nào ở đây, những người ở Đông Phương gia đều rất xấu xa, mặc dù cô nói cô không còn liên quan gì đến Đông Phương gia và tự nhũ là không được sợ, nhưng sâu thẳm trong lòng cô, cô vẫn còn rất sợ hãi.

Vì vậy, lúc nhìn thấy Đông Phương Vũ, cô gần như không nghĩ gì, lập tức định đóng lại, nhưng mà Đông Phương Vũ lại dùng một tay đẩy cửa ra, đương nhiên cô không muốn như vậy nên đã cố sức chống lại.

Cô nghiến răng cố sức đóng lại, nhưng sức lực của nam nhân vốn dĩ rất lớn, cô có cố gắng hết sức cũng vô dụng, cánh cửa vẫn bị Đông Phương Vũ đẩy ra.

Nhìn người phụ nữ trước mặt với ý định đóng cửa lại, ánh mắt tức giận đầy sát khí nhìn cô, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, từ đôi môi mỏng tuông ra những lời chế giễu: "Tịch Mộ Như, thấy tôi làm em thất vọng sao?"

“Đông Phương Nhị thiếu gia, mười ngày trước, anh đích thân hứa với tôi sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.” Mộ Như nhắc nhở, đồng thời lui về phía sau hai bước không chút lưu tình, ngẩng đầu lên cố gắng để bản thân đối mặt với anh một cách bình thản nhất, giấu kín những nỗi sợ hãi vào sâu trong lòng.

“Em không muốn gặp tôi?” Đông Phương Vũ vẻ mặt hoàn toàn vô tội nhìn cô: “Tôi tới đây tìm em họ của tôi không được sao? Ai bảo em sống trong nhà em họ tôi? Tôi còn phải hỏi em đang làm gì ở đây?"

“Anh có thể kiểm soát hết những chuyện tôi làm không?” Mộ Như chế nhạo những gì anh nói, lạnh lùng phản bác lại: “Đông Phương Nhị thiếu gia, tôi xin lỗi, mười ngày trước, hình như tôi không hứa với anh bất kì điều gì, bây giờ, ngay cả anh trai của anh cũng không có quyền quản tôi, tôi yêu ai hay lấy ai cũng không liên quan gì đến anh, vì vậy ... "

“Đừng nói nhảm nữa, tôi không có tâm trạng nghe em nói tiếp.” Đông Phương Vũ nóng nảy cắt đứt lời nói của Mộ Như, sau đó đi tới ngồi xuống sô pha trong phòng khách, lười biếng ngả người ra sau, cô xoay người đi vào trong phòng ăn, anh nhìn cô xanh xao, hốc hác, trong lòng khẽ co giật, nhưng anh lại không để lộ ra tâm tình của mình.

"Tôi đến đây để tìm Nhất Phàm, vì lúc này cậu ấy không có ở đây, nên tôi sẽ đợi cậu ấy, em có thể rót cho tôi một tách trà được không?" Giọng điệu của Đông Phương Vũ tự nhiên như thể anh đang ở nhà của mình, giọng điệu và hành động đó chính xác là tư thế ra lệnh cho vợ anh.

“Chúng tôi không có trà”, Mộ Như trả lời lạnh lùng, nhìn thấy dáng vẻ của Đông Phương Vũ, nghe giọng điệu của anh rất tự nhiên chỉ dẫn cô làm mọi việc, lửa giận trong lòng không khỏi dâng lên.

Nếu đây không phải là nhà của Trịnh Nhất Phàm, nếu không phải thâm tâm của bản thân khiến cô không thể trở thành kẻ xấu được, nếu có thể có lẽ cô sẽ cho Đông Phương Vũ một cốc nước sôi dội thẳng lên đầu anh.

Nhưng vì Đông Phương Vũ nói anh đến tìm Trịnh Nhất Phàn, và Trình Nhất Phàm lại là em họ của Đông Phương Vũ, nên cô không có quyền đuổi anh ra khỏi đây, dù sao đây cũng không phải là nhà của cô mà là nhà của Trịnh Nhất Phàm.

Liếc nhìn người đàn ông ngồi trêи ghế sô pha, cô liền lấy tỏi tây và rau mùi để trêи bàn vào bếp, sau đó lại lấy giấy gói há cảo đi vào bếp, cô sẽ tự tay làm há cảo trong bếp để không nhìn thấy anh, vì nhìn anh cô sẽ rất hoảng loạn.