Trịnh Nhất Phàm trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, mười ngày trước, khi cô rời đi, cô đã nấu cho anh một bàn đầy ắp món ăn, những món ăn đó rất ngon, anh ăn trong vòng ba ngày, không phải vì cô làm quá nhiều, mà là bởi vì nó có vị rất ngon.
Trong hai mươi sáu năm qua, không phải là anh chưa từng yêu mà là những cô gái đó đều là những tiểu thư chưa chạm qua mười đầu ngón tay, họ lúc nào cũng đợi anh phục vụ hoặc là sẽ bảo anh đưa họ đi ăn nhà hàng.
Còn Mộ Như, người phụ nữ nhỏ bé này, cô thật bình tĩnh, dù cô có một vết bớt trêи trán nhưng vết bớt ấy không thể che giấu chút ánh sáng nào của chính cô, sự nhân hậu và hồn nhiên trong cô đã khiến lòng anh gợn sóng.
Nhưng mà, Mộ Như luôn luôn rất nhợt nhạt, tựa như sáng nay anh hôn cô, cô bình tĩnh gần như không có phản ứng, lãnh đạm như vậy làm cho anh không cam lòng.
Có phải cô còn quá ngây thơ và chưa trải nghiệm nhiều nên không biết cách hôn hay cô không hề có cảm giác với anh? Hay là do Đông Phương Mặc đã lấp đầy trái tim cô?
Nhìn cô đứng bên cạnh, anh trở nên lo lắng không hiểu, không khỏi vươn tay nắm lấy tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay, sợ nếu không cẩn thận, cô liền biến mất khỏi tầm mắt của anh như mười ngày trước vậy.
3 giờ chiều, Đông Phương Vũ đến căn hộ của Trịnh Nhất Phàm bấm chuông cửa nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh đến phòng an ninh để hỏi thì nhân viên an ninh nói thấy xe của Trịnh Nhất Phàm vừa lái ra ngoài, có thể là đã đi mua sắm.
Vì vậy, anh đậu xe ở bãi đậu xe ngầm dưới chung cư của Trịnh Nhất Phàm, anh nghĩ anh sẽ chặn cả hai người họ ở bãi đậu xe khi họ quay về, vì anh sợ anh sẽ lỡ mất họ nếu đợi họ ở lối lên lầu.
Tuy nhiên, anh đợi hơn hai tiếng đồng hồ mà xe của Trịnh Nhất Phàm vẫn chưa về, chú Liễu liên tục gọi điện hỏi khi nào anh về.
Cuối cùng anh cũng buồn bực, mở cửa xuống ra, bước nhanh đến thang máy, muốn lên lầu xem lại, chẳng lẽ xe của Trịnh Nhất Phàm có vấn đề nên không lái về?
Lúc Đông Phương Vũ bấm chuông cửa, Mộ Như đang làm há cảo trêи bàn ăn, há cảo sau khi gói xong sẽ xếp thành hàng ngay ngắn, rất chiếm không gian, bàn trong bếp hơi hẹp nên cô chọn bàn ăn.
Cô đã làm ba loại nhân, hành tây, rau mùi và cà chua, mặc dù nhồi cà chua hơi khó gói, nhưng Trịnh Nhất Phàm thích ăn, vì vậy cô quyết định gói một ít.
Thực ra, Trịnh Nhất Phàm về cùng cô, nhưng xe chạy đến dưới tòa nhà, thì cô lại nhớ ra là chưa mua giấm, ăn há cảo thì không thể thiếu giấm nên Mộ Như đã lấy nguyên liệu lên nhà trước, còn Trịnh Nhất Phàm thì lái xe trở lại siêu thị để mua giấm.
Việc nhồi cà chua không dễ gói nên cô gói nhân cà chua trước, vừa gói xong nhân cà chua, đang chuẩn bị gói nhân hành tây thì chuông cửa vang lên.
Cô đi tới mở cửa không chút nghĩ ngợi vì cô nghĩ Trịnh Nhất Phàm mua giấm trở về, vừa mở cửa cô vừa nói: "Nhất Phàm, sao anh về nhanh thế..."
Nhưng cô còn chưa nói hết lời, ngay lúc cô nhìn lên, cô đã thấy người đàn ông đứng ở cửa, nụ cười của cô hoàn toàn đông cứng lại, bởi vì người đàn ông đứng ở cửa không phải là Trịnh Trịnh Nhất Phàm, người đi mua giấm, mà là...
Em chồng cũ của cô, người đã có quan hệ lσạи ɭυâи với cô, cũng hứa sẽ không bao giờ gặp lại cô, Đông Phương Vũ!