Nghe Đông Phương Mặc nói xong, chú Liễu sửng sốt một chút, sau đó vội vàng hỏi: "Vậy thiếu gia, người nghĩ chuyện này như thế nào?"
"Chẳng phải dì Mai luôn cảm thấy tôi không cho cậu ba thể hiện sao? Vậy thì hãy để A Tuấn lo chuyện này, để cậu ấy dẫn vài người đến đưa Tịch Mộ Như trở về. Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng phải nhường cho cậu ba cơ hội thể hiện năng lực của mình sao?” Đông Phương Mặc nhẹ giọng nói, sau đó ra hiệu cho chú Liễu đẩy anh vào đại sảnh.
Sau khi nghe Đông Phương Mặc nói, chú Liễu càng khó hiểu, Tịch Mộ Như xảy ra chuyện, anh lại nói để Đông Phương Tuấn xử lý?
Nhưng ông không hỏi lại, nhanh chóng đẩy Đông Phương Mặc về phía đại sảnh, bất quá Đông Phương Mặc tự mình quyết định kế hoạch gì, mặc dù là trợ lý đặc biệt của anh, ông ở bên cạnh anh cả ngày, nhưng đôi khi vẫn không thể đoán ra được. suy nghĩ của anh.
9 giờ sáng, Lãnh Lôi Đình đang định cho người gọi lại cho trợ lý đặc biệt của Đông Phương Mặc thì có tiếng gõ cửa, một người đàn ông mặc đồ đen chạy vào nói nhỏ vào tai hắn: “Ông chủ, Đông Phương Tuấn đến rồi à?"
“Đông Phương Tuấn?” Lãnh Lôi Đình sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra, gật đầu đứng dậy nói: “Còn không mau mời vào!"
Vừa dứt lời, Đông Phương Tuấn đã bước vào, nhìn thấy hắn, cậu cau mày, liền đi thẳng vào chủ đề: "Anh trai tôi nói anh bắt chị dâu cũ của tôi, chị ấy đây?"
“Đông Phương Tuấn, anh có điên không?” Nhìn thấy bộ dạng của Đông Phương Tuấn, Lãnh Lôi Đình đột nhiên tức giận. “Người tôi đang tìm là Đông Phương Mặc, sao anh ta không tới?"
“Làm sao vậy, chuyện nhỏ như vậy còn làm phiền đến anh cả của tôi sao?” Đông Phương Tuấn vẻ mặt khinh thường, lập lại lần nữa: “Lôi Đình, anh đừng nói nhảm nữa, mau giao người và dây chuyền ra đât".
"Hừ, tôi cũng muốn đưa cho anh nữ nhân đó cùng sợi dây chuyền, nhưng..." Lôi Đình nhìn Đông Phương Tuấn hừ lạnh, "Chẳng lẽ là anh trai anh không nói cho anh biết sao, Tịch Mộ Như..."
“Tịch Mộ Như không nợ anh bất kì thứ gì”, Đông Phương Tuấn nhanh chóng cắt đứt lời nói của Lãnh Lôi Đình, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, “Anh cả của tôi đã nói, ai nợ anh thì đi tìm người đó, chứ đừng cắn như một con chó điên, nếu không, anh mà cắn quá nhiều thì cẩn thận răng của anh sẽ không còn."
Nghe vậy, Lãnh Lôi Đình cảm thấy khó chịu, mặc dù Đông Phương Mặc quả thật là người giàu có nhất Tân Hải, nhưng dù sao hắn cũng có một khách sạn bốn sao cộng với một sòng bạc quy mô lớn, định bóp chết hắn sao?
Vì vậy, hắn ta lạnh lùng nói: "Tôi không muốn có bắt kì mâu thuẫn nào với anh. Tóm lại, Tịch Mộ Tuyết còn nợ tôi 40 triệu, bây giờ Tịch Mộ Tuyết bỏ trốn, tôi bắt em của Tịch Mộ Tuyết trả cũng vậy thôi. Nếu Đông Phương gia của anh sẵn sàng trả lại cho tôi 40 triệu này, tôi sẽ đem dây chuyền trả lại cho anh, nếu anh không muốn trả lại cho tôi thì xin lỗi, tôi sẽ tiếp tục giữ người phụ nữ đó ở đây trước, dù sao thì đàn bà cũng không ăn nhiều, đồ thừa còn có thể cho cô ta dùng, ít nhất sẽ không để cho cô ta chết đói."
Đông Phương Tuấn choáng váng khi nghe điều này, bởi vì trước khi cậu đến, Đông Phương Mặc đã nói với cậu tốt nhất nên mang cả Tịch Mộ Như và sợi dây chuyền trở về mà không tốn một xu nào.
Đương nhiên, nếu thật sự không muốn quay về thì phải đưa 40 triệu cho Lãnh Lôi Đình, trong mắt hắn ta hiện tại không có gì ngoài tiền, tóm lại là mang người bình an trở về là tốt rồi.