Kể từ hôm đó, cô là vợ của Đông Phương Mặc, mặc dù Đông Phương Mặc trông giống như một con ma và mặc dù anh chỉ có thể sử dụng tay, nhưng sù sao, anh cũng là chồng của cô, anh muốn sống với cô mãi mãi. Và cô sẽ không bao giờ cho phép những chuyện như đêm qua xảy ra trong tương lai, từ nay, cô phải khóa cửa chính cùng cửa sổ và là một người phụ nữ tuân theo đạo đức của phụ nữ.
Nghĩ đến đây, Mộ Như liền nhanh chóng nhặt quần áo mặc vào rồi nhảy khỏi giường, chạy nhanh đi kiểm tra cửa sổ, sau khi tất cả đều đã đóng và khóa, Mộ Như liền chạy ra cửa khóa cửa lại. cảm thấy an toàn, cô mơi đi ngủ với sự tự tin.
Quả thật rất an toàn, một đêm ngon giấc, không bị gián đoạn, cô thấy sảng khoái vào buổi sáng, cuối cùng cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng đêm đầu tiên cô đã bất cẩn vì không đóng cửa và cửa sổ, đã khiến cô trở nên phóng túng.
Bữa sáng vẫn cùng Đông Phương Mặc ăn, có lẽ sau khi bị Đông Phương Mặc hành hạ tối hôm qua, khi nhìn Đông Phương Mặc đã không còn sợ hãi như vậy nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
“Hôm nay em trở về Tịch gia, mang theo 10 triệu về kinh doanh, tôi đã nói sẽ không tự mình đến thăm bố vợ.” Đông Phương Mặc lạnh lùng đưa chi phiếu cho Tịch Mộ Như: “Nhớ trở về sớm."
Anh cả, em giúp anh tiễn chị dâu, trở về." Đông Phương Tuấn vừa từ cửa bước vào, vừa nghe thấy lời nói của Đông Phương Mặc, liền tình nguyện.
“Em không đi học à?” Giọng nói của Đông Phương Mặc vô cùng lạnh lùng.
“Hôm nay là thứ bảy, anh à,” Đông Phương Tuấn liếc nhìn Đông Phương Mặc, rồi lại nói: “Anh cả, chị dâu thật trẻ đẹp, anh để cô ấy cầm 10 triệu đi taxi trở về Tịch gia, lở như, chị ấy bị cướp tiền thì sao đúng không? ”
“ Hừ, còn ăn cướp? ”Đông Phương Mặc hừ lạnh một tiếng, vươn tay vén tóc mái trên trán Mộ Như, sau đó chế giễu nói: "Xấu như cô ấy. Còn có ai cần ngoài tôi."
“Anh à, anh không thể nói như vậy được”, Đông Phương Tuấn rất bất bình với hành động của anh trai nên nhanh chóng bênh vực: “Trên trán của Mộ Như chỉ là một vết bớt, chị ấy đã lấy tóc mái che lại, nhìn không ra đâu. Chị ấy rất xinh đẹp, chúng ta nên nói như vậy... "
" Được rồi, đừng nói về nó ", Đông Phương Mặc rõ ràng là nói với chính mình. Em trai khen ngợi Mộ Như nên trong lòng rất không vui, vì vậy anh lạnh lùng nói: “Sau này anh sẽ gọi cho A Vũ để nó tiễn Mộ Như ra cửa thay anh.”
“Anh nói là anh hai?” Đông Phương Tuấn lắc đầu thở dài: “Anh ấy hôm qua đã đùa giỡn với Đường Li Li, giờ không biết anh ấy có bò ra khỏi giường của Đường LiLi được hay không. Anh còn nghĩ đến việc sai anh ấy tiễn chị dâu của mình sao? "
" A.Tuấn, con nói nhảm gì vậy? "Đông Phương Mai liền ngăn cản con trai, lén lút nhìn anh: "Tóm lại con đừng nói nhảm, Đông Phương Vũ đêm qua có chuyện không trở về là chuyện bình thường, dù sao anh cả con như vậy..."
“Đã xảy ra chuyện, anh ấy còn có thể làm gì? ”Đông Phương Tuấn hiển nhiên rất coi thường anh hai, hừ lạnh:“ Ngoài ăn, uống và vui chơi, anh ấy còn có thể làm ăn gì?