Đông Phương Mai thở dài khi nghe Đông Phương Vũ nói vậy, liền nói lại: “A Mặc, đứa trẻ này vẫn quan tâm quá nhiều đến ngoại hình của mình. Thực tế, nó không cần phải làm như thế. Ở đây không phải đều là người reong nhà thôi sao? Chưa kể nó còn đeo khẩu trang. Lại nói nó hiện tại là nam chủ nhân của Đông Phương gia. Làm sao có thể có chuyện trong nhà có tiệc mà nó không xuất hiện? Ta nghĩ nó nên xuống đây thì hơn. “
Đông Phương Mai định bước lên lầu, nhưng Đông Phương Vũ là người đầu tiên bước tới cầu thang, mỉm cười ngăn Đông Phương Mai lại rồi nói: “Dì Mai, hôm nay dì mới là ngôi sao. Làm sao dì có thể không xuất hiện chỉ vì anh cả được chứ , đúng không? Hơn nữa, dì sẽ không để cho anh cả của tôi mất mạng vì làm việc này chứ?”
“Đúng, đúng,” một người của Đông Phương gia tiếp lời của Đông Phương Vũ: “Nhị thiếu gia nói đúng, A Mai, chúng tôi đều đến đây để chúc mừng cô, nếu cô đi thì ai tiếp chúng tôi? Nên hãy để A Vũ đi mời thiếu gia xuống chơi.”
“Thiếu gia nói sẽ không xuống”, chú Liễu vừa đi ra khỏi thang máy liền nhìn thấy Đông Phương Vũ đang chuẩn bị lên lầu, lập tức nói: “Nhị thiếu gia, người đừng quấy rầy đại thiếu gia thì hơn. Cậu hiện tại đang đắp thuốc trêи người, sợ là không muốn ai nhìn thấy. “
“Ồ, được rồi,” Đông Phương Vũ bước xuống với vẻ bất lực, sau đó nhún vai nói với Đông Phương Mai: “Dì Mai, xin lỗi, dì cũng biết tình hình hiện tại của anh trai tôi rồi đấy. Vậy nên xin thứ lỗi.”
Đông Phương Mai ánh mắt lộ rõ vẻ không vui, bà không khỏi lẩm bẩm: “A Mặc, đứa nhỏ này thật là, sớm không bôi thuốc, muộn không bôi thuốc. Lại bôi thuốc ngay lúc này. Vậy bôi thuốc mất bao lâu?”
“A, bôi thuốc thường mất nửa tiếng.” Đông Phương Vũ trả lời câu hỏi của Đông Phương Mai, rồi mỉm cười nhẹ giọng nói: “Hay là như vậy đi dì Mai, tiệc sinh nhật của dì có thể hoãn lại nữa tiếng nữa chờ anh cả của tôi đắp thuốc xong.”
“Được chứ,” Đông Phương Mai nói ngay lập tức, sau đó cười nói với chú Liễu: “Vậy thì chú Liễu hãy nói với A Mặc là chúng tôi đều đang đợi nó. Dù sao nó cũng là nam chủ nhân của gia tộc Đông Phương, không nói tới tất cả các trưởng bối của gia tộc Đông Phương đều ở đây, nếu nó không ra thì không phải phép cho lắm.”
“Được,” chú Liễu đáp, liếc nhìn Mộ Như không chút lưu tình, sau đó lại xoay người đi về phía thang máy.
“Doanh Doanh, chúng ta phải đợi thêm nửa giờ, để anh đưa em đi một vòng quanh Nhất Thốn Mặc”. Đông Phương Vũ đứng lên, sau đó mỉm cười nói với Khuông Doanh Doanh.
“Được ạ”, Khuông Doanh Doanh rõ ràng thấy thật vô nghĩa khi ngồi đây và đợi nửa tiếng đồng hồ một cách ngớ ngẩn, rồi nhanh chóng đứng dậy và cùng Đông Phương Vũ bước ra khỏi sảnh.
Mộ Như vốn là ngồi ở một khuất, nhưng vì thân phận quá đặc biệt, nên cho dù ngồi ở chỗ nào, mọi người đều sẽ chú ý tới, hầu như mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Cô cũng đứng lên nói với Trịnh Nhất Phàm bên cạnh: “Hay là, chúng ta đến khu vườn nhỏ phía sau đi?”
Trịnh Nhất Phàm nhìn cô cười, rồi đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Mộ Như, tôi cũng muốn đưa cô rời khỏi đây sơm, nhưng bữa tiệc tối nay vẫn chưa bắt đầu. Nếu tôi rời đi thật không phải phép.”