Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 203: Mộ Như Giờ Là Người Tự Do




  “Mộ Như nói đúng,” Trịnh Nhất Phàm tiếp lời, nắm tay Mộ Như ngày càng chặt hơn, nhìn Đông Phương Mai và Đông Phương Vũ cười nói: “Không cần biết người từng kết hôn với anh họ cả là Tịch Mộ Tuyết  hay Tịch Mộ Như? Thì tóm lại, nhà họ Tịch không còn liên quan gì đến Đông Phương gia nữa, hơn nữa anh họ cả cũng xua đuổi vợ cũ rồi, vậy nên bây giờ Mộ Như đã là một cô gái độc thân rồi, hai anh họ đừng nên gọi cô ấy là chị dậu nữa, anh thấy tôi nói có đúng không?”

Đông Phương Vũ sửng sốt một lúc, định nói lại, nhưng Đông Phương Mai là người đầu tiên lên tiếng, bà cười nói: “Nhất Phàm nói đúng. Mộ Như không còn liên quan gì đến Đông Phương gia chúng ta nữa. Tối nay cô ấy là bạn gái của Nhất Phàm cũng là khách của Đông Phương gia nên mời vào.”

Mộ Như nắm chặt tay mình thành nắm đấm dưới ống tay áo sườn xám, không ngừng cổ vũ bản thân, vì hôm nay cô đến cùng với Trịnh Nhất Phàm, cô hoàn toàn không có lý do gì mà bị người của Đông Phương gia chế giễu.

Nắm tay Trịnh Nhất Phàm đi vào đại sảnh, Liễu mẫu, người vừa bưng một bát salad trái cây lớn từ nhà bếp đến khu vực ăn uống, nhìn thấy cô mà sốc đến mức suýt làm đổ cả bát salad trái cây trêи tay.

Mộ Như lập tức tiến lên vươn tay giúp Liễu Mẫu, trêи mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, rất tự nhiên chào hỏi Liễu mẫu: “Liễu mẫu, chào người.”

“Được, được rồi,” Liễu mẫu vội vàng đáp lại, nhưng cô lại không tìm được câu thứ hai để nói.

Mộ Nhue không có ý tiếp tục nói với Liễu mẫu, nhìn Trịnh Nhất Phàm đang đi về phía cô, lập tức khoác tay anh cùng anh đi về phía đại sảnh.

“Tôi xin lỗi”, Mộ Như nhỏ giọng xin lỗi Trịnh Nhất Phàm, “Tôi không ngờ anh lại có quan hệ anh em họ với Đông Phương gia. Còn lý do tại sao tôi không nói cho anh biết về gia đình tôi, thực ra…”

“Tôi biết, cô nghĩ không cần thiết phải nói những chuyện đó”, Trịnh Nhất Phàm lập tức thấp giọng nói, vỗ vỗ mu bàn tay cô an ủi: “Không có gì phải xin lỗi, thật ra tôi nghĩ là cô rất tốt, đặc biệt là khi biết cô từng là Đại tgieeus phu nhân của Đông Phương gia, lại biết cô là nhị tiểu thư nhà họ Tịch, tôi nghĩ cô còn đáng nể hơn nữa, bởi vì không phải ai cũng có thể chịu được nhiều chuyện như vậy, huống chi là cô đang ở độ tuổi này. Thật không dễ dàng để trở nên mạnh mẽ như vậy.”

Mộ Như mũi cay xè sau khi nghe những gì Trịnh Nhất Phàm nói, trong lòng thoáng qua một tia ấm áp. Khi cô ở tận cùng của cuộc đời, khi mẹ cô bị đánh đến chết, cô không còn nơi nào để đi, chính Trịnh Nhất Phàm đã đưa tay ra truyền cho cô hơi ấm, khiến cô cảm thấy trêи đời này thực sự còn có người tốt.

Sinh nhật của Đông Phương Mai không quá lớn, chỉ là sinh nhật kép, tức là sinh nhật ở tuổi 44. Đông Phương gia đặc biệt thích tổ chức sinh nhật, vì vậy 44 tuổi này sẽ hơi hoành tráng.

Tuy nhiên, bởi vì Đông Phương Mai không phải là nữ chủ nhân thực sự, vậy nên cho dù bà được Đông Phương gia coi trọng hơn nữa, thì bữa tiệc sinh nhật này chỉ có những người thân cùng với một số bạn bè thân thiết mà thôi.

Lúc Mộ Như và Trịnh Nhất Phàm đến một góc tối để ngồi, thì họ nghe thấy Đông Phương Mai hỏi: “A Vũ, anh trai của con đâu rồi? Nó còn chưa về sao? Tại sao không tranh thủ về sớm?”

“Buổi chiều anh tôi có trở về,” Đông Phương Vũ vội vàng đáp lại, sau đó nói thêm: “Anh tôi nói, quà đã chuẩn bị sẵn và để nó trong phòng của dì Mai, nhưng bây giờ anh ấy không thể xuống.”