Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 166: Những Ngày Giông Bão




   “Cô cút đi, tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa, đồ ngôi sao chổi!” Một tiếng gầm gừ tức giận vang lên, bát cháo thịt nạc gan heo nóng hổi bị hất tung lên, đập ngay vào mu bàn chân của Mộ Như. Cô đau đến mức nhanh chóng dùng tay chống tường, một chân nhảy sang một bên, nhanh chóng cởi giày và tất ra, dù vậy mu bàn chân vẫn còn nóng đỏ.

Mộ Như chịu đựng cơn đau ở mu bàn chân, chịu đựng thân thể vừa mới phá thai, nước mắt lưng tròng, chậm rãi ngồi xổm xuống, cởi chiếc giày kia, xỏ đôi dép nằm ở góc tường.

Nhìn người mẹ gầy guộc nằm trêи giường, không nói một lời biện bạch, cô đi ra cửa cầm chổi bước vào quét sạch bát cháo trêи sàn rồi quay người mang nó ra vứt vào thùng rác.

Nhà họ Tịch phá sản, Tịch Viễn Trình muốn chạy nhưng không chạy kịp, bị chủ nợ chặn ở trước nhà rồi bị đánh chết, toàn bộ tài sản của nhà họ Tịch đều bị phá, ngay cả biệt thự của nhà họ Tịch cũng đã được gán nợ cho người khác.

Như người ta vẫn nói, bất hạnh không bao giờ đến đơn lẻ vì trong hoàn cảnh bi đát của nhà họ Tịch, cô lại bị Đông Phương Mặc đuổi ra khỏi nhà, thậm chí còn không vay được một xu nào.

Ngày hôm đó, cô đứng ở cổng “Nhất Thốn Mặc” của Đông Phương gia mà cầu xin Đông Phương Mai, cô muốn gặp Đông Phương Mặc nhưng kết quả của việc năn nỉ khó khăn là A Mẫn đã ném đồ của cô ra ngoài.

Nhìn đồ của mình mà cô thấy thật đáng thương, vì đó chỉ là một vài bộ quần áo bình thường cùng vài cuốn sách và bàn chải, tất nhiên cũng có một chiếc máy ghi âm cùng một chiếc túi hàng hiệu.

Chiếc máy ghi âm là Đông Phương Tuấn tặng cho cô, còn chiếc túi hiệu nổi tiếng là Đông Phương Vũ tặng vào ngày cô trở về lại mặt nhà họ Tịch, nhưng người chồng thực sự của cô, Đông Phương Mặc, đã không cho cô bất cứ thứ gì từ ngày cô trở thành vợ anh.

Không đúng, anh đã thực sự cho cô rất nhiều thứ, ví dụ như thứ đồ chơi đó, chẳng hạn như giam cô trong phòng giam, chẳng hạn như …

Những thứ mà Đông Phương Mặc cho cô thật ra là gộp lại chỉ với một động từ đó là “làm nhục”.

Ngày hôm đó, sau khi bắt xe buýt từ Đông Phương gia đến nhà họ Tịch, cô liền bận lo tang lễ cho ba mình, không có tiền mặt, nhưng chiếc túi mà Đông Phương Vũ tặng cho cô chỉ mới dùng một lần, nên cô đã đến cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng ở thành phố Viêng Chăn, để bán nó với gia 3.000 tệ. Giá ban đầu của nó là 30.000 NDT, nhưng cuối cùng bán ra lại chỉ còn 3.000 NDT.

Còn chị gái Tịch Mộ Tuyết của cô thì không thấy cô ta đâu từ khi cô về nhà họ Tịch. Cô không biết cô ta đã ở đâu. Nhưng khi cô hỏi mẹ, bà chỉ nằm trêи người ba và khóc liên tục, mà không nói lời nào, không biết chịu nổi đã kϊƈɦ nên cứ như vậy mà phát điên lên.

Đến cuối cùng cô vẫn là người duy nhất chống đỡ căn nhà đổ nát này, tuy rằng cô không có chút tình thương nào của ba, dù ba cô cũng chưa từng coi cô là con gái.

Nhưng dù sao cô vẫn là con gái của Tịch Viễn Trình, dù sao thì cô vẫn mang trong người giọt máu của Tịch Viễn Trình và Đỗ Tâm Duyệt.

Cô đã chở ba mình bằng xe từ nhà tang lễ, và làm một tang lễ đơn giản ở nhà tang lễ, nhưng nhà họ Tịch đã phá sản, chưa kể những người quen thân với nhà họ Tịch cũng lẩn trốn mất vì họ sợ ngay khi họ vừa xuất hiện sẽ là mục tiêu của chủ nợ nhà họ Tịch, rồi lại bị liên lụy.