Nhìn thấy con gái quý giá của mình bị bắt lại, Tịch Viễn Trình vội vàng chạy tới, tuy rằng sợ Đông Phương Mặc, nhưng ông là người từng trải, cuối cùng cũng có thể ổn định tâm tình.
"Chủ tịch Đông Phương, Mộ Tuyết không có coi thường con đâu," Tịch Viễn Trình nhanh chóng sắp xếp từ ngữ trong đầu, rồi giật mình nói thêm: "Nhưng, con gái nhỏ của ta, Mộ Như càng ngưỡng mộ con hơn. Ta nghĩ cuộc hôn nhân này vẫn còn là một vấn đề lớn. Một số thứ dựa trên tình cảm sẽ tốt hơn. Con cũng nhìn thấy điều đó. Mộ Tuyết khi nhìn thấy con thì sợ hãi bỏ chạy, trong khi Mộ Như vẫn đứng ở đó không có chút sợ hãi. Cả hai đều là con gái của ta. Thực ra, Mộ Như sẽ làm cho con hạnh phúc hơn. Nhưng Mộ Tuyết tính tình ngông cuồng, khác với Mộ Như hiền lành đức độ... "
Tịch Mộ Như yên lặng đứng ở nơi đó, lần đầu tiên nghe được nhiều lời khen ngợi từ bố như vậy, nếu là bình thường bố cũng khen mình như vậy thì cô sẽ hanh phúc biết bao. Nhưng trong tình huống này cô sẽ cảm thấy hạnh phúc sao?
Nhưng vào lúc này, cô đương nhiên hiểu được, loại khen ngợi này là có ý gì? Bởi vì đây là mục đích của Tịch Viễn Trình để đẩy cô vào tình thế bị động.
"Ý của ông là..." Ánh mắt lạnh lùng của Đông Phương Mặc dừng lại trên mặt Tịch Viễn Trình, dừng một chút rồi lạnh lùng nói: " Ông muốn tôi phải cưới cô con gái xấu xí như Trư Bát Giới này của ông làm vợ." Tịch Viễn Trình nghe Đông Phương Mặc nói, không khỏi liếc mắt nhìn con gái lần nữa. Tóc mái của Mộ Như bị hất qua một bên khi bị Tịch Mộ Tuyết tát, vết bớt bằng ngón tay cái lớn nhẵn nhụi sạch sẽ trước trán không bị che khuất, hai má hai bên sưng đỏ, quả thực trông rất giống Trư Bát Giới. Vì vậy, Tịch Viễn Trình vội vàng nói lại: "Mặc dù con gái nhỏ của ta Mộ Như hơi xấu xí một chút, nhưng vẫn là người tốt. Đừng tưởng 19 tuổi mà vì xấu xí mà không ai thích, nhưng con bé mới là người tốt vag vẫn còn "trinh", bây giờ trong xã hội này, Đông Phương tổng phải biết tìm một đưa con gái còn trinh có biết bao nhiêu khó khăn” Tịch Viễn Trình cúi đầu nói, hoàn toàn không để ý đến vẻ khinh thường trong mắt Đông Phương Mặc, thậm chí cả chú Liễu và Liễu mẫu ở cách đó không xa đều nhìn ông ta với vẻ mặt khinh thường.
Khuôn mặt của Tịch Mộ Như vốn dĩ đã đỏ bừng và sưng tấy bởi hai cái tát của Tịch Mộ Tuyết, nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy lời vô liêm sỉ của cha mình, cả khuôn mặt cô lại tái nhợt, thân thể lùi về phía sau hai bước cho đến khi đụng phải bức tường mới dừng lại sau đó lại đi lên.
Cô chưa bao giờ nghỉ rằng đây là cha mình có thể nói những lời tàn bạo như vậy đối với con gái của mình, cô có thể hy sinh chính mình nhưng cũng không thể đổi lấy một chút lòng thương hại của ông."
“Vẫn Còn trịn?” Đôi mắt đầy ẩn ý của Đông Phương Mặc liếc nhìn Tịch Viễn Trình đang đứng cách đó không xa, sau đó cười như trong không cười: “Vậy thì, tối nay tôi sẽ đích thân xác minh xem có phải thật không. Vậy thì chúng ta hãy quên chuyện này đi, còn nếu không— "
Đông Phương Mặc dừng lại giữa chừng khi anh đang nói vậy, sau đó đôi mắt lạnh lùng của anh lại đặt lên khuôn mặt xinh đẹp có phần thái quá của Tịch Mộ Tuyết, và anh hừ mũi một cách lạnh lùng." Tôi sợ là sẽ phải làm phiền ông Tịch để cô con gái của ông về nhà rồi. "
Khuôn mặt của Đông Phương Mặc vốn bị lửa thiêu mà rất khiếp sợ, càng nhìn càng giống như quỷ trong những bộ phim kinh dị.
Tịch Viễn Trình nhắm mắt không dám nhìn Đông Phương Mặc, mà chỉ biết cuối đầu chì vì sợ phải nhìn vào ánh mắt của Đông Phương Mặc.