“A Mặc”, Đông Phương Mai chặn xe lăn của Đông Phương Mặc lại.
“Dì Mai, có chuyện gì vậy?” Đông Phương Mặc dừng xe lăn lại. Lúc này, anh đã được trang bị đầy đủ mọi thứ, đội mũ lưỡi trai thấp, đeo khẩu trang màu trắng, mặc một chiếc ao cổ cao trêи người. Trêи tay anh vẫn đeo một đôi găng tay trắng, nếu không nhìn kỹ thì không thể biết được rằng anh là một người trông rất giống ma: “Mộ Như đã làm chuyện như thế, thì theo quy định của Đông Phương gia chúng ta…”
“Dì Mai định đuổi cô ấy ra khỏi Đông Phương gia?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời nói của Đông Phương Mai, giọng vẫn cổ quái, không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
“A Mặc, ta biết điều này là không tốt, nhưng trước khi cha con chết, đã giao ta chăm sóc “Nhất Thốn Mặc” này. Ta sẽ giải quyết chuyện này một cách công bằng. Vợ của A Vũ, Tịch Mộ Tuyết, đã bị đuổi ra ngoài vì cô ta đã mất đi khả năng sinh con. Còn Tịch Mộ Như thì phong thái đồi bại, cô ta thực sự đã cắm sừng con một cách công khai. Con không thể để mất thể diện của Đông Phương gia chúng ta được… “
” Tôi biết rồi”, Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt lời của Đông Phương Mai rồi nói bằng một giọng khàn khàn: “Nhưng, dì Mai, chuyện này có hơi đặc biệt, đúng không? Người như tôi, dì Mai có ý định để tôi ở một mình cả đời sao? “
Đông Phương Mai nghe anh nói, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cười nói: “A Mặc, dì Mai không có ý như vậy? Đây không phải, mọi chuyện đã xảy ra như thế này trêи người Tịch Mộ Như sao? Thực ra lúc đầu ta cũng thích cô ấy lắm, nhưng ai mà biết được… “
” Đừng nói nữa”, giọng nói khàn khàn như cũ của Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt đứt lời nói của dì Mai, giọng nói lạnh lùng vang lên không thương tiếc: “Dì Mai, Tịch Mộ Như vốn đã có vụ bê bối như vậy. Đáng lẽ cô ấy phải bị đuổi ra khỏi Đông Phương gia, nhưng tôi không muốn khi chết mà vẫn còn cô đơn, vì vậy hãy để cô ấy ở lại “Nhất Thốn Mặc”.
“Nếu làm theo ý của A Mặc… thì cô ta lại làm chuyện xấu hổ như vậy nữa thì sao?” Đông Phương Mai cau mày, rồi thở dài: “A Mặc, ta hiểu tâm trạng của con. Nhưng điều quan trọng là Đông Phương gia là một gia tộc lớn. Nếu một thiếu phu nhân làm điều gì đó hư hỏng hủy hoại thanh danh của gia tộc mà không chịu trách nhiệm hay bị trừng phạt, thì gia quy của Đông Phương gia sau này sẽ trở nên vô nghĩ…”
“Gia quy đúng là rất quan trọng, tôi cũng biết, danh tiếng của Đông Phương gia càng quan trọng hơn”, Đông Phương Mặc nhàn nhạt nói, vẫn nói với giọng già nua và khàn khàn: “Nhưng, Dì Mai, tình huống của tôi là đặc biệt, trừ phi phải có một người con gái khác nguyện ý gả cho tôi, nếu không, tôi sẽ không đuổi Tịch Mộ Như đi, dù sao ai cũng nhắm vào công ty.
Đông Phương Mai sững sờ khi nghe những gì Đông Phương Mặc nói, sau đó cau mày nói: “A Mặc, thật ra thì con chỉ cần phẩu thuật lại khuôn mặt mà thôi, ta nghĩ…”
“Được rồi, dì Mai, tôi đang rất bận”. Đông Phương Mặc lạnh lùng cắt đứa lời nói Đông Phương Mai, sau đó ra hiệu cho chú Liễu đẩy xe đi.
Nhìn thấy chú Liễu đã đẩy Đông Phương Mặc đi, Đông Phương Mai dừng lại khi bà vẫn còn rất nhiều điều cần nói, bà chỉ đang đưa ra ý kiến về vấn đề đó, nhưng vì Đông Phương Mặc không đồng ý nên bà không thể thực hiện nó.
May mắn là đứa con trong bụng của Tịch Mộ Như đã chết, bà biết rằng dù nó có phải là người của Đông Phương gia hay không thì đứa trẻ đó cũng không thể giữ lại được.
Hơn nữa, Tịch Mộ Như, một cô gái đơn thuần, ngốc nghếch như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện đi tìm kẻ khác mà hoang ɖâʍ bên ngoài? Nếu tin đó là sự thật thì Đông Phương Mai bà đây không phải là một kẻ ngốc sao?
Nghĩ đến đây, bà lập tức lấy điện thoại di động ra, bấm nhanh một dãy số: “Phải theo sát Đông Phương Vũ!
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM