“Lưu Hạo, đây là chuyện quái quỷ gì?” Giọng nói khàn khàn như cũ cất lên cùng với lửa giận không thể kiềm chế được, trong tay cầm một con dao găm lạnh lùng, muốn lập tức đâm thẳng vào ngực người đang đứng bên cạnh.
“Thiếu gia, chuyện này không thể trách tôi”, Lưu Hạo nhìn con dao găm sáng quắc, trêи trán lấm tấm mồ hôi, không khỏi lấy tay lau đi, sau đó mới cẩn thận giải thích: “Tôi thật sự đưa viên thuốc mà người đã ra lệnh… “”
“Cậu thực sự đã đưa viên thuốc mà tôi đã đưa cho cậu à, vậy thì tại sao cô ấy có thể sẩy thai được?” Giọng nói trầm thấp và già nua tức giận vang lên, đôi mắt lạnh lùng trầm xuống. Một giọng nói sắc bén phát ra từ dưới chiếc mũ lưỡi trai: “Sự thật lớn hơn lời nói, sao cậu dám ngụy biện?”
“Trời ạ , tôi không làm gì cả”, Lưu Hạo không khỏi kêu lên, nhìn Đông Phương Mặc trước mặt, lo lắng, anh vội vàng giải thích: “Cậu Mặc, dù gì tôi cũng là bác sĩ, cho dù không phải thì tôi cũng không dám làm chuyện tai hại như vậy, hơn nữa vẫn là… “
“Đứa bé trong bụng cô ấy bị sảy thai, cậu không làm thì ai làm?” Đông Phương Mặc nhanh chóng cắt đứt lời nói ngụy biện của Lưu Hạo, rồi hừ lạnh:”Chẳng lẽ cô ấy tự tay giết đứa bé? Nhưng bệnh viện nói rõ đây là hậu quả của việc dùng sai thuốc.”
“Cái này … đợi đã” Lưu Hạo đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, liền vỗ đầu nói: “Tôi nhớ rồi, tối hôm trước tôi có gửi thuốc cho cô ấy, nhưng cô ấy không nuốt được, sau đó dì Mai đưa một cốc nước ấm vào để Đại thiếu phu nhân nuốt viên thuốc bằng nước ấm … “
“Ý cậu là nước đó có vấn đề?” Đông Phương Mặc giọng nói rõ ràng là thấp hơn nhiều trong đó có cả sự nghi ngờ.
“Thiếu gia, chuyện này tôi không cũng không chắc. Dù sao tôi cũng chưa thử nước nên không thể tùy tiện suy đoán”, Lưu Hạo nhìn Đông Phương Mặc, sau đó thở dài nói, “Dù sao, viên thuốc tôi đưa chắc chắn là thuốc cho thai phụ. Tin hay không thì tôi không muốn tranh luận nữa.”
“ Cậu ra ngoài đi!” Đông Phương Mặc xua tay, ý bảo anh ta có thể rời đi.
Lưu Hạo liếc nhìn Đông Phương Mặc xoay người rời đi không nói lời nào, thật ra vừa nghĩ tới ly nước kia, anh liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh cũng biết Đông Phương Mặc thông minh hơn anh, anh có thể nghĩ ra chuyện này, thì Đông Phương Mặc cũng đã nghĩ ra.
Đông Phương Mặc nắm lấy chiếc điều khiển bên cạnh khẽ ấn, cửa phòng tự động mở ra, anh quay xe lăn bước nhanh ra khỏi cửa, chú Liễu quả nhiên đang đợi anh ở bên ngoài.
“Đến bệnh viện?” Chú Liễu đi tới, đẩy xe lăn, trầm giọng hỏi.
“Cô ấy tỉnh rồi à?” Giọng nói khàn khàn như cũ không nghe được bất cứ cảm xúc nào.
“Vừa rồi A Mẫn gọi điện thoại nói đã tỉnh lại rồi, chỉ là cô ấy bây giờ chỉ ngẩn người ra, không ăn uống gì, cứ như một kẻ ngốc vậy.” Chú Liễu thành thật thuật lại những gì mình biết.
“Tôi sẽ không đến bệnh viện”, giọng nói của Đông Phương Mặc vẫn khàn khàn như cũ: “Cô ấy sẽ phải ở lại bệnh viện bao lâu?”
“Sảy thai thì phải ở ít nhất là ba ngày.” Chú Liễu suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tôi biết rồi”, Đông Phương Mặc cau mày, sau đó đổi chủ đề: “Tình hình hiện tại của nhà họ Tịch như thế nào?”
“Đông Phương gia của chúng ta đã rút vốn, nhà họ Tịch bây giờ đang lâm vào cảnh phá sản, còn Nam Cung Tần thì xem như chưa đạt được mục đích nên vẫn giúp đỡ…” Chú Liễu báo cáo với Đông Phương Măch tình hình trong hai ngày qua.
“Ra vậy, đi công ty.” Đông Phương Mặc vẫn giọng khàn khàn cổ quái trả lời.
Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/
MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM