Hôn Nhân Cuối Cùng: Vợ Xin Đừng Ly Hôn

Chương 113: Tịch Mộ Tuyết Có Thai




Mộ Như cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến câu hỏi của Trình Phi Nhi hỏi cô ngày hôm qua.

Trình Phi Nhi là một người thích buôn chuyện bẩm sinh, thích hỏi han mọi thứ, khi đợi xe buýt cùng cô ấy vào chiều hôm qua, cô ấy không chỉ nói chồng cô không có chuyện phiếm để nói mà còn hỏi cô: “Mộ Như, chồng của cậu thật không thể làm chuyện đó với cậu sao? “

Cô lập tức đỏ bừng mặt xấu hổ, nhìn Trình Phi Nhi một cái nhìn giận dữ, nhưng Trình Phi Nhi lại bật cười, sau đó khẽ nói với cô: “Mộ Như, sao cậu lại ngại ngùng? Cậu đã là phụ nữ đã có gia đình mà còn ngại. Nói thế này nhỉ? À, nhiều cô gái ở tuổi 16 ngày nay đã bắt đầu xem những bộ AV Nhật Bản. Ai mà không biết chuyện đó? Đó chỉ là một câu hỏi thực tế? “

Mộ Như càng xấu hổ hơn khi nghe bạn nói, nhìn cái thùng rác cạnh bến xe buýt không biết ai nôn ở đó, nhìn ghê quá nên cô nhanh chóng dùng tay bịt miệng lại.

Trình Phi Nhi hỏi cô có khó chịu ở đâu, cô lắc đầu dùng ngón tay chỉ vào thùng rác cách đó không xa, Trình Phi Nhi nhìn theo hướng tay cô chỉ, cô ấy lập tức lấy tay che miệng lại nói: “Thật kinh tởm, xe của chúng ta đến rồi, mau lên xe đi, nếu không tôi sợ cũng sẽ nôn ra mất. “

Quả thật xe buýt đã đến, hai người cùng nhau chen chúc lên xe, Trình Phi Nhi đi cùng hướng với cô, nhưng cô ấy sống trong thành phố nên chỉ phải đi ba trạm là đến.

Còn cô sống ở “Nhất Thốn Mặc”, ở vùng ngoại ô nên phải đi dến 13 điểm dừng, lâu hơn Trình Phi Nhi mười điểm dừng.

Tối hôm qua, bởi vì trêи đường bị kẹt xe hơn một tiếng đồng hồ, nên lúc cô trở về đã là 8 giờ tối, trong phòng khách cũng không có một ai, chỉ có Liễu mẫu đang đợi cô trong phòng ăn, nói rằng bà ấy đã để dành bữa tối cho cô.

Khi cô đang ăn tối, Liễu mẫu ngồi nói chuyện với cô, nói rằng Tịch Mộ Tuyết bị nôn trong khi bữa ăn, sau đó sắc mặt cô ta tái đi, bước đi loạng choạng gần như ngất xỉu.

Nghe xong, cô sững sờ một lúc, thản nhiên hỏi có phải cô ta bị bệnh không, thì Liễu mẫu nói không biết, dù sao thì Đông Phương Vũ cũng đã lái xe đến bệnh viện.

Tối hôm qua cô chưa gặp bất kì ai ngoại trừ Đông Phương Vũ vì tối hôm qua cô đã về nhà muộn, đương nhiên, Đông Phương Tuấn chuẩn bị xuất ngoại, nên mấy ngày nay đi thi ở Hong Kong vì vậy mà cô không gặp được.

Hôm nay là thứ bảy, không phải lên lớp, tối hôm qua cô xem lại bài vở cảm thấy vô cùng buồn ngủ nên đã ngủ quên, lúc thức dậy đã là 8 giờ sáng.

Cô chưa bao giờ ngủ đến muộn như vậy, cô không biết sáng nay Đông Phương Mặc có ăn sáng ở nhà không, nếu anh ở đó và cô không thấy có ở phòng ăn, có lẽ đã đến lúc phải dạy bảo cô lại lần nữa.

Vì vậy cô vội vàng đứng dậy xuống giường, vừa vội vàng tắm rửa sạch sẽ vừa chạy xuống lầu, phát hiện người của Đông Phương gia hầu như đã tập trung ở phòng khách.

Còn Tịch Mộ Như, người chị cao quý và xinh đẹp của cô, không, cô ta bây giờ là em dâu của cô, cô ta đang ngồi trêи ghế sofa với nụ cười trêи môi. Bên cạnh cô ta là Đông Phương Mai và Đông Phương Vũ, và tất nhiên có rất nhiều người khác bao gồm cả người giúp việc.

Khi Mộ Như đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, cô nghe thấy Đông PHương Mai nói: “A Vũ, vì Mộ Tuyết đang mang thai, đây lại là giọt máu của Đông Phương gia chúng ta. Ta nghĩ chúng ta không thể không quan tâm đến việc này. Ta nghĩ cô ta không cần phải đi học nữa, vì việc chính bây giờ là chăm sóc đứa bé, còn những việc khác phải đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra rồi tính.”

Đông Phương Vũ gật đầu, sau đó đáp lại lời của Đông Phương Mai: “Dì Mai nói đúng, nên cử một người hầu riêng để đặc biệt chăm sóc cô ấy.

Nguồn:https://webtruyen.com/hon-nhan-cuoi-cung-vo-xin-dung-ly-hon/

MANG TRUYỆN ĐI NƠI KHÁC VUI LÒNG GHI RÕ NGUỒN WEBTRUYEN.COM