Hôn Nhân Chữa Lành Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 33: Chương 33




Tưởng Tri Ân vẫn muốn lấy lại quyền quản lý khu vui chơi. Tưởng Dư Hoài bảo cô ấy viết bản kế hoạch cho anh xem qua. Nếu anh hài lòng thì có thể giao lại khu vui chơi cho cô ấy. Cho nên hôm nay Tưởng Tri Ân đến giao bản kế hoạch.

Đi đến cửa văn phòng chủ tịch lại đụng phải một người vội vàng đi ra từ bên trong. Người nọ đi rất nhanh, cũng không chú ý có người tới, còn không cẩn thận đụng phải cô ấy một cái.

"Xin lỗi."

Cô ấy chưa kịp nhìn kỹ, chỉ nghe được người này để lại lời này rồi hồn bay phách lạc rời khỏi. Tất nhiên Tưởng Tri Ân nhận ra người này chính là bạn gái cũ của anh cả - Bạch Lan. Lúc trước cô ấy chỉ biết tên của Bạch Lan, chưa từng gặp người, cô ấy cũng mới biết mặt vào hôm làm tiệc tốt nghiệp của chị dâu cả. Nhưng cô ấy không rõ tại sao Bạch Lan lại xuất hiện ở đây, lại còn khóc sướt mướt đi ra từ văn phòng anh cả.

Mặc dù Tưởng Vũ Kiệt bị Tưởng Dư Hoài phái đến Bắc Đằng trông coi, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quay về tổng công ty để báo cáo tình hình. Lúc Tưởng Vũ Kiệt tới, Tưởng Tri Ân đã rời đi. Sau khi nói chuyện công việc xong, Tưởng Vũ Kiệt hỏi một câu: "Em nghe nói Bạch Lan cũng đến tiệc tốt nghiệp mà anh làm cho chị dâu cả hả?"

"Em nghe ai nói?"

"Còn có thể nghe ai nữa, em vừa về, mẹ em đã quấn lấy em như đậu leo rồi kể hết mọi chuyện cho em nghe."

"Có tới, do Thẩm Vân Kiêu đưa đến."

Tưởng Vũ Kiệt vừa nghe tên Thẩm Vân Kiêu lập tức cắn chặt răng: "Sao tên tai họa này vẫn còn nhảy nhót vậy, khi nào ông trời mới xử lý anh ta chứ."

Tưởng Dư Hoài lại rất bình tĩnh, vừa ký tên vừa nói: "Sớm muộn gì cũng có người xử lý cậu ta." Anh nghĩ đến một chuyện, ngẩng đầu nhìn Tưởng Vũ Kiệt, nói: "Nhưng hình như chị dâu của em hiểu lầm rồi."

"Hả? Hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm lúc trước anh lấy cô ấy là bởi vì cô ấy giống Bạch Lan."

"Vậy anh phải nhanh chóng giải thích với chị ấy đi, đây có thể là hiểu lầm lớn đấy."

"Lớn à?"

"Tất nhiên là lớn rồi, nếu Diệc Noãn hiểu lầm lúc trước em kết hôn với cô ấy bởi vì cô ấy giống bạn gái cũ của em, cô ấy không lột da rút gân em mới lạ đấy."

Lột da rút gân? Nào có nghiêm trọng như vậy? Cô thậm chí còn chẳng nói một câu không phải phép nào với anh.

Sau khi Từ Hi Nhiễm về nhà không lâu thì Tưởng Dư Hoài cũng về tới, Tưởng Dư Hoài cầm một món quà đưa cho cô.

"Tặng em."

"Sao lại tặng quà cho em?"

"Lúc trước Bạch Lan đến tiệc rượu đã khiến em hiểu lầm, anh rất xin lỗi."

Từ Hi Nhiễm kinh ngạc: "Chuyện đó đâu có liên quan đến anh, xin lỗi gì chứ?"

"Nhưng không phải anh đã khiến em hiểu lầm lúc trước anh kết hôn với em bởi vì em giống cô ấy sao?" Tưởng Dư Hoài dùng đầu ngón tay vén tóc mai của cô ra sau tai rồi khẽ xoa mặt cô, anh nói tiếp: "Đối với anh, kết thúc chính là chấm dứt triệt để. Nếu anh thật sự không quên được cô ấy, anh và cô ấy có rất nhiều cơ hội để làm lành, tội gì anh phải độc thân nhiều năm như vậy chứ?"

Thật ra Từ Hi Nhiễm cũng nghĩ như vậy, cô nói: "Không sao, nói rõ ràng là được rồi." Cô ôm quà vào ngực, mỉm cười với anh: "Nhưng vẫn cảm ơn quà của anh."

Cô không so đo như vậy thì lẽ ra anh nên thở phào nhẹ nhõm mới phải, nhưng không biết vì sao, trong lòng luôn cảm thấy không mấy thoải mái.

Trưa thứ Tư, Từ Hi Nhiễm nhận được điện thoại của Viên Mẫn gọi cô qua ăn cơm. Từ Hi Nhiễm không đồng ý ngay mà gọi điện thoại hỏi Tưởng Dư Hoài trước. Đúng lúc Tưởng Dư Hoài cũng có thời gian nên Từ Hi Nhiễm dẫn anh theo.

Đây không phải lần đầu tiên Tưởng Dư Hoài đến nhà họ Trình với Từ Hi Nhiễm. Nhà họ Trình thấy anh đến cùng cũng không bất ngờ, dù sao hai người cũng là vợ chồng. Nhà họ Trình chuẩn bị một bàn đồ ăn chiêu đãi bọn họ. Mọi người ăn rất vui vẻ, chú Trình kính rượu Tưởng Dư Hoài, xuất phát từ khách khí, Tưởng Dư Hoài cũng uống hai chén.

Cơm nước xong, Từ Hi Nhiễm giúp đỡ Viên Mẫn và chú Trình dọn dẹp. Tưởng Dư Hoài ra ban công cho tỉnh rượu. Trình Vân Khải đi tới, châm một điếu thuốc. Bình thường Tưởng Dư Hoài không hút thuốc lá, anh nhíu mày nhìn anh ta nhưng cũng không nói gì.

Trình Vân Khải nằm ườn ra lan can ban công một cách lười biếng, nói với anh: "Lúc đó anh lấy Từ Hi Nhiễm là bởi vì cô ấy giống bạn gái cũ của anh đúng không?"

Tưởng Dư Hoài không trả lời anh ta mà nói một câu: "Trước khi hút thuốc phải hỏi ý kiến của người khác, người khác không ngại mới hút, như vậy mới lịch sự."

Trình Vân Khải mỉm cười với vẻ mặt thờ ơ, rõ ràng là không thèm để ý lời anh, nói tiếp: "Vốn dĩ tôi còn lo Từ Hi Nhiễm sẽ khổ sở khi biết chuyện này, nhưng không ngờ là tôi nghĩ nhiều rồi."

Tưởng Dư Hoài dùng ánh mắt hỏi, Trình Vân Khải cười tươi hơn: "Mấy ngày trước tôi đến tìm cô ấy. Tôi phát hiện hình như cô ấy cũng không để ý, không để ý việc lúc trước anh lấy cô ấy vì cô ấy giống bạn gái cũ của anh. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao, bị chồng mình coi như thế thân mà cô ấy lại không hề tức giận. Anh có biết trước đây lúc cô ấy biết tôi và Triệu Niệm Gia yêu nhau đã phản ứng thế nào không?"

"Phản ứng thế nào?"

Có thể thấy Tưởng Dư Hoài thật sự cảm thấy hứng thú, Trình Vân Khải lại nói: "Anh muốn biết thì cầu xin tôi nói đi."

Tưởng Dư Hoài nhìn sang chỗ khác, thái độ lạnh nhạt, hiển nhiên không quan tâm cái trò này của anh ta. Trình Vân Khải cười nhạo một tiếng, cũng không vội nói. Hai người đều im lặng. Cuối cùng vẫn là Trình Vân Khải không nhịn được, nói: "Lúc ấy khi Từ Hi Nhiễm biết tôi và Triệu Niệm Gia yêu nhau thì cực kỳ hận tôi, chặn số của tôi, còn tuyệt giao với tôi. Tóm lại là phản ứng rất lớn. Vậy mà khi cô ấy biết anh coi cô ấy như thế thân lại không hề để ý, anh nghĩ là vì sao?"

Trình Vân Khải phát ra một tiếng cười rất gợi đòn: "Bởi vì cô ấy không hề yêu anh."

Trên đường trở về, Từ Hi Nhiễm cảm giác bầu không khí trong thùng xe không quá thích hợp, có cảm giác áp lực mơ hồ, nhưng nhìn sắc mặt Tưởng Dư Hoài vẫn rất bình thường, Từ Hi Nhiễm thử dò hỏi: "Anh Dư Hoài, có phải cơ thể không thoải mái không?"

"Không."

Nghe vậy Từ Hi Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa. Sau khi trở về, Từ Hi Nhiễm đi tắm rửa. Lúc trở lại phòng ngủ cô phát hiện đèn không bật, ánh đèn hắt ra từ phòng tắm miễn cưỡng chiếu sáng phòng ngủ. Từ Hi Nhiễm nhanh chóng thấy được Tưởng Dư Hoài đang ngồi trên sofa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Từ Hi Nhiễm kinh ngạc: "Anh chưa ngủ vậy sao không bật đèn?"

Cô đang định bật đèn lên, Tưởng Dư Hoài nói: "Đừng bật đèn, em đến đây đi."



Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn đi qua chỗ anh, mới vừa đi đến trước mặt anh đã bị anh túm lấy cổ tay kéo một cái. Từ Hi Nhiễm ngã ngồi trên đùi anh, đang muốn hỏi, môi anh đã dán lên.

Anh giữ gáy cô, môi mút mạnh môi cô. Anh hôn vừa gấp gáp vừa cuồng nhiệt, vừa hôn môi cô vừa kéo mạnh dây lưng áo ngủ của cô. Từ Hi Nhiễm vốn tưởng rằng đã nhiều ngày không làm nên anh muốn, sau đó cô mới phát hiện không đơn giản như cô nghĩ.

Lúc đầu cô cũng không cảm thấy có gì, thế nhưng sau vài lần, cô phát hiện anh cố ý đùa cô.

"Anh Dư Hoài..." Cô cắn môi hỏi anh: "Tại sao anh..."

Anh không giải thích gì, anh kéo quần áo lên cho cô, ngã người ra sau, dựa vào sofa, ánh mắt âm u, vẻ mặt khó lường.

"Nếu muốn thì kích thích ham muốn của anh trước." Anh nói.

Chuyện như vậy giữa Từ Hi Nhiễm và anh không phải chỉ xảy ra một hai lần, cho nên cô cũng không rụt rè, ôm lấy đầu anh mà hôn. Anh vẫn luôn thích cô chủ động. Mọi khi cô chỉ cần chủ động hôn anh, anh sẽ lập tức đáp lại cô. Nhưng lần này, cho dù cô hôn thế nào anh cũng chỉ thờ ơ, anh ngồi im ở đó, không phản ứng, không chỉ dẫn.

Từ Hi Nhiễm có chút sốt ruột, thử hôn một đường từ môi anh đến cằm và cổ anh. Cô run rẩy giơ tay cởi bỏ cúc áo anh, hai bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào ngực anh.

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, Từ Hi Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh, chống lại đôi mắt âm u của anh. Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt kia sắc bén mà nguy hiểm, giống như là một con thú nằm im trong bóng tối chờ săn mồi.

"Anh Dư Hoài..." Cô bất lực nhỏ giọng gọi anh.

"Đừng dừng lại, tiếp tục."

Từ Hi Nhiễm vùi đầu tiếp tục hôn anh, cô cởi dây lưng của anh. Vì đã có kinh nghiệm nên lần này cô mở rất dễ, nhưng cô chợt nhận ra điều gì đó, bất ngờ nhìn anh, anh rõ ràng...

Anh vẫn không hề nhúc nhích ngồi ở đó, vẻ mặt anh vẫn như một bức tượng Phật linh thiêng, Từ Hi Nhiễm cắn môi, đỏ mặt rút dây lưng của anh ra.

Tưởng Dư Hoài vẫn luôn bất động cuối cùng cũng hành động, anh chợt ôm ngang cô lên. Anh đặt cô lên giường, nắm dây lưng trong tay, anh dùng dây lưng trói hai tay cô lại rồi cầm hai tay bị trói của cô đặt lên đỉnh đầu cô.

"Hôm nay chúng ta chơi trò khác."

Anh đè trên người cô, trên mặt là biểu cảm cười như không cười. Đôi mắt kia vẫn sâu hun hút như đôi mắt thú. Dây lưng trên cổ tay ghì chặt khiến cô có chút không thoải mái. Anh dùng một bàn tay đè lại, dễ dàng vây lấy cô, giống như cô chính là con mồi mà anh muốn bắt. Cô hoàn toàn bị anh nắm trong tay, không có chỗ trốn.

Từ Hi Nhiễm bị dọa rồi. Mọi khi ở trên giường, cho dù lúc phóng đãng nhất anh cũng không làm vậy. Hai mắt cô đỏ lên, cô khóc nức nở nói với anh: "Anh Dư Hoài, anh đừng như vậy."

Anh dùng ngón cái nâng cằm cô lên, ngón tay miết môi cô, trong mắt có một tia mờ mịt: "Mới chỉ hơi bắt nạt em một chút mà em đã khóc rồi sao?"

Giọng anh hơi thay đổi, anh của lúc này khác hẳn người đàn ông chững chạc nho nhã lễ độ lúc bình thường. Cho dù Từ Hi Nhiễm có phản ứng chậm thế nào thì cũng đã nhận ra, dường như đêm nay anh đang cố ý bắt nạt cô.

Từ Hi Nhiễm vừa sợ vừa tủi thân: "Anh Dư Hoài, em làm sai gì sao?"

Giọng cô nhỏ nhẹ, rõ ràng là đang khóc. Mắt Tưởng Dư Hoài khẽ động, anh dần thu lại biểu cảm trên mặt, cảm giác sắc bén trên người cũng dần dần biến mất. Anh vùi đầu vào cần cổ cô, cởi dây lưng trên tay cô ra, anh nhẹ giọng nói với cô: "Ôm anh."

Từ Hi Nhiễm lập tức ôm cổ anh, động tác này dường như đã an ủi anh, anh cũng ôm cô thật chặt. Anh hít sâu mấy hơi chỗ cần cổ cô, hỏi: "Xin lỗi, dọa em rồi sao?"

Giọng anh đã khôi phục như thường.

Từ Hi Nhiễm thở phào một hơi nhẹ nhõm, nói: "Không có."

"Anh đùa em thôi, em đừng khóc."

Từ Hi Nhiễm đáp: "Ừm."

"Không đùa em nữa, bây giờ lập tức cho em được không?"

“..."

Môi anh sát bên tai cô, trong giọng nói đè thấp có một loại gợi cảm đầy sức hút.

Lúc đầu Từ Hi Nhiễm thật sự bị dọa, hai mắt anh và sự hung hãn trên người anh khác hẳn người đàn ông nho nhã lễ độ mọi khi. Nhưng sự dịu dàng đột ngột của anh đã xua đi cảm giác căng thẳng của cô.

"Đừng khóc, là lỗi của anh." Anh khàn giọng nói với cô, trong giọng nói của anh có ý dỗ dành. Anh dịu dàng hôn mắt cô, liếm sạch nước mắt của cô.

Anh vừa dỗ vừa ân ái, tâm trạng Từ Hi Nhiễm cũng dần ổn định, dần dần trầm luân cùng anh.

Cuối tuần, Từ Hi Nhiễm bị Thôi Viên kéo đi chơi hội chùa. Hai người xếp hàng một hồi lâu mới dâng hương được. Dâng hương xong, Thôi Viên lại dẫn cô đi ăn cơm chay trong miếu.

"Mẹ nghe nói cầu con ở miếu Quan Âm này rất linh."

Hai người đi từ miếu ra, Thôi Viên nói với cô câu này.

Từ Hi Nhiễm đang uống nước mía do phương trượng tặng, nghe vậy suýt thì sặc, cô cười xấu hổ không tiếp lời. Thôi Viên nghĩ cô thẹn thùng, cười lớn nói: "Mẹ cũng không thúc giục các con. Mà bây giờ con cũng tốt nghiệp rồi, đã chung phòng với Dư Hoài, sinh con cũng là chuyện sớm muộn thôi."

Thật ra Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài vẫn chưa định có con. Cô nghĩ chờ công việc ổn định rồi nói sau, Tưởng Dư Hoài cũng tôn trọng quyết định của cô. Hình như anh cũng không nghĩ nhiều về việc có con, cho nên mỗi lần hai người quan hệ đều sẽ dùng biện pháp an toàn.

Tuy Thôi Viên tỏ vẻ không thúc giục bọn họ, nhưng Từ Hi Nhiễm cũng nhìn ra được bà và bố chồng đều rất ngóng trông ôm cháu trai, cho nên cô cũng không nói việc này với Thôi Viên.

Thôi Viên sợ tạo áp lực cho cô, vỗ vỗ tay cô nói: "Được rồi được rồi, loại chuyện này cứ thuận theo tự nhiên là được, con đừng nghĩ nhiều." Mặc dù bà nói như vậy nhưng lại nhìn bụng cô cười lớn.

Từ Hi Nhiễm biết người lớn nhà họ Tưởng đều rất chờ mong con của Tưởng Dư Hoài, cô đột nhiên cảm thấy áp lực hơi lớn.

Từ Hi Nhiễm và Thôi Viên cùng trở về nhà cũ nhà họ Tưởng. Hôm nay mọi người đều liên hoan ở nhà cũ. Ngay cả vợ chồng cậu ba ở Bắc Đằng cũng đã trở lại.

"Chị dâu cả, đã lâu không gặp." Đường Diệc Noãn vừa thấy cô thì lập tức kéo cô đến nói chuyện phiếm: "Sao rồi, làm việc đã quen chưa?"



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

"Cũng được, quen việc khá nhanh."

Hai người nói chuyện phiếm về tình hình gần đây một lúc, Đường Diệc Noãn nghĩ đến một chuyện, chợt hạ giọng nói với cô: "Đúng rồi, chị dâu cả, em muốn nói cho chị một việc, nhưng chị đừng để anh cả biết em nói việc này với chị."

Từ Hi Nhiễm thấy cô ấy đột nhiên trở nên nghiêm túc thì cũng căng thẳng theo: "Chuyện gì vậy?"

"Lúc em mới về vô tình nghe được mấy người Tưởng Tri Ân tám chuyện. Tưởng Tri Ân nói hai ngày trước cô ta đến tổng công ty tìm anh cả thì nhìn thấy Bạch Lan khóc sướt mướt chạy ra từ phòng làm việc của anh cả. Chị dâu cả, chắc chị biết Bạch Lan là ai rồi nhỉ?"

Từ Hi Nhiễm nghe vậy, lòng không nhịn được mà căng thẳng, cô nói: "Chị biết, tình cờ gặp một lần, chị biết cô ấy là bạn gái cũ của anh cả em."

"Em nghe Tưởng Tri Ân nói, lúc ấy chỉ có anh cả và cô ấy ở trong phòng làm việc, không biết nói gì mà Bạch Lan lại khóc sướt mướt chạy đi. Chị dâu cả này, tuy em tin tưởng cách làm người của anh cả. Nhưng chị cũng biết với thân phận của anh cả thì sẽ có rất nhiều phụ nữ muốn trèo lên mà. Bình thường chị cũng nên thể hiện chút thái độ, đề phòng một chút vẫn hơn."

Từ Hi Nhiễm đáp bừa một tiếng, cô cảm thấy rất khó chịu.

Đến buổi chiều Tưởng Vũ Kiệt và Tưởng Dư Hoài cùng trở về. Ở trên xe, Tưởng Vũ Kiệt nhớ tới chuyện lần trước anh cả nói chị dâu cả hiểu lầm, xuất phát từ lòng quan tâm nên hỏi một câu: "Đúng rồi, anh cả, lần trước anh nói chị dâu cả hiểu lầm, đã giải thích rõ chưa?"

Tưởng Dư Hoài gật đầu một cái.

"Ồ? Anh giải thích chuyện đó như nào vậy? Chẳng lẽ anh nói rõ chân tướng cho chị dâu cả rồi?"

"Không, tặng quà cho cô ấy, cô ấy cũng không truy cứu."

Tưởng Vũ Kiệt gật đầu: "Chị dâu cả dễ dỗ thật đấy, nếu là Đường Diệc Noãn, cô ấy không đánh chết em mới lạ đó."

Tưởng Dư Hoài không nói chuyện, mặt mũi sa sầm, có lẽ không phải vì dễ dỗ đâu, chỉ là trong lòng cô nhóc kia không có anh mà thôi.

Gần chạng vạng Tưởng Dư Hoài và Tưởng Vũ Kiệt mới đến nơi, Tưởng Dư Hoài đi đến ngồi xuống bên cạnh Từ Hi Nhiễm, hỏi cô: "Nghe nói hôm nay em đi dạo hội chùa với mẹ, chơi vui không?"

"Vui."

Giọng cô thờ ơ, cũng không thèm nhìn anh. Tưởng Dư Hoài cảm thấy kỳ lạ. Sao anh lại có cảm giác cô không vui nhỉ? Nhưng cả gia đình đều ở bên cạnh nên anh cũng không tiện hỏi.

Khi ăn cơm, Tưởng Dư Hoài càng nhận ra cô nhóc này khác thường. Đúng là cô không vui thật. Anh gắp đồ ăn cho cô, cô cũng không ăn. Tưởng Dư Hoài cảm thấy khó hiểu. Gần đây anh có đắc tội với cô đâu nhỉ.

Ăn cơm xong, cô nói cơ thể không thoải mái nên về phòng trước. Tưởng Dư Hoài lo lắng cho cô, nói với người lớn mấy câu rồi cũng trở về phòng. Đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy cô ngồi trước bàn. Trên bàn có giá kê điện thoại, cô để điện thoại di động lên giá và xem phim. Tưởng Dư Hoài đi lên ôm cô từ phía sau, anh cọ môi lên mặt cô, hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?"

Cô nghiêng đầu tạo khoảng cách với anh, nói: "Không có chỗ nào không thoải mái cả."

Hành động cố ý tránh anh đã khiến Tưởng Dư Hoài hiểu rồi, cơn tức của cô là nhắm vào anh. Anh càng thêm nghi hoặc, anh bế cô lên khỏi ghế, cô hoảng sợ, vội hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Tưởng Dư Hoài bế cô ngồi xuống, đặt cô trên đùi, ôm cô vào lòng, hỏi: "Em sao vậy? Anh làm gì khiến em không vui?"

Từ Hi Nhiễm cũng không muốn tự hờn dỗi trong lòng, nếu anh đã hỏi thì cô dứt khoát thẳng thắn với anh thôi: "Em nghe nói hai ngày trước bạn gái cũ của anh đến công ty tìm anh?"

Tưởng Dư Hoài: "..."

Cho nên cô tức giận vì việc này sao? Từ Hi Nhiễm quan sát kỹ vẻ mặt anh. Nhưng kỳ lạ là, dù bị cô hỏi như vậy nhưng trên mặt anh vẫn không hề xuất hiện biểu cảm chột dạ, ngược lại đáy mắt kia còn hiện lên ý cười.

"Cô ấy đến tìm anh, hỏi anh vì sao lại lấy một người vợ giống cô ấy."

"Vậy anh trả lời thế nào?"

"Tất nhiên là nói thật rồi."

"..."

"Anh nói với em rồi mà, bởi vì hai người đều là kiểu mà anh thích, đương nhiên anh cũng nói với cô ấy như vậy."

"Em còn nghe nói cô ấy khóc sướt mướt chạy đi."

"Cái này thì anh cũng không rõ. Dù sao anh cũng chỉ nói sự thật với cô ấy thôi. Vậy nên em không vui là vì chuyện này hả?"

Anh hỏi lại như vậy, có vẻ như cô đã quá nhỏ mọn, Từ Hi Nhiễm nói: "Mỗi người đều có quá khứ, cho nên em sẽ không so đo chuyện quá khứ. Nhưng anh Dư Hoài, rõ ràng anh đã nói với em rằng hai người đã cắt đứt hẳn rồi. Nếu đã như vậy thì tại sao vẫn gặp riêng cô ấy chứ?"

Tưởng Dư Hoài nghe cô nói như vậy, nhất thời không nhịn được ôm cô chặt hơn, anh nhẹ giọng nói: "Cô ấy tới tìm anh, tất nhiên có một số việc anh phải nói rõ với cô ấy. Em yên tâm, nếu nói rõ ràng rồi thì sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa."

Nhìn vẻ mặt cô có vẻ đã tốt hơn một chút, nhưng đáy mắt vẫn còn chút lửa giận, anh lại nói: "Đương nhiên cũng là anh xử lý không đủ thỏa đáng, dù sao anh cũng đã kết hôn, quả thật không nên gặp riêng cô ấy, nên để lại một người ở bên cạnh." Anh nắm cằm cô kéo mặt cô lại gần, ấn một nụ hôn lên môi cô, cuối cùng cô cũng không trốn nữa.

"Biết cô ấy tới tìm anh, em tức giận sao?" Anh hỏi.

Từ Hi Nhiễm nói: "Có hơi tức giận, dù gì chúng ta cũng đã kết hôn rồi. Anh cũng từng nói hai người đã hoàn toàn kết thúc. Không phải anh Dư Hoài cũng từng bảo em xử lý sạch sẽ chuyện quá khứ sao?"

"Em nói đúng, nếu anh đã đề ra yêu cầu với em thì cũng nên làm gương tốt, sau này anh sẽ xử lý cẩn thận hơn."

Thái độ của Từ Hi Nhiễm chuyển biến tốt hơn một ít. Tưởng Dư Hoài lại giữ gáy cô, mổ lên môi cô mấy cái. Lần này cô đã hoàn toàn nương theo ý anh.

Cũng không phải cô hoàn toàn không quan tâm, biết anh và Bạch Lan gặp mặt cô cũng sẽ tức giận, ít nhất điều này đã chứng minh cô vẫn coi anh là chồng mình.

Tưởng Dư Hoài hôn dọc theo khóe miệng cô, hôn từ cằm đến cổ cô. Cô hơi ngửa đầu để anh hôn cổ cô dễ hơn. Tư thế này khiến cô không nhìn thấy mặt anh. Anh hôn cô, yết hầu lên xuống, khóe miệng tràn ra một nụ cười.