Hôn Nhân Chớp Nhoáng: Quấn Quýt Chồng Yêu

Chương 51: Anh Yêu À Đừng Rời Bỏ Em






Tần Như Thâm không thèm để ý đến cô ta mà cất bước rời đi.
Buổi chiều, khi bố mẹ nhà họ Tần đến đây thì anh ấy đã thông báo ngay tại chỗ, bản thân có thể đính hôn với Lục Cẩm San, nhưng phải để cho anh ấy quyết định bọn họ lúc nào kết hôn.
Lục Cẩm San suýt nữa thì tức đến ngất đi.
Buổi tối, Hoa Hiểu Bồng vừa trở về thì nhìn thấy Lục Vũ Hàm đang trách mắng Lục Cẩm San.
Lục Cẩm San nhìn thấy cô liền cảm thấy như đã nhìn thấy kẻ thù và đối tượng để trút giận, cô ta nhảy dựng trên ghế sô pha mà chửi mắng: “Đều do đứa đê tiện hèn hạ này, đều là cô ta gây chuyện, cô ta chính là một mối tai họa, là đồ sao chổi, đáng lẽ không nên cưới cô ta vào nhà.”
Hoa Hiểu Bồng không nói lời nào, cô biết cách giải quyết tốt nhất vào lúc này chính là nói năng cẩn thận, cứ mặc cho Lục Cẩm San chửi mắng.
Một cánh tay rắn chắc vươn tới kéo cô đến bên cạnh anh, không biết là anh muốn giam giữ cô hay là muốn bảo vệ cô.

Cô cảm thấy chắc là vế trước.
Tên ác quỷ Tu La không thể nào muốn bảo vệ cô được.

Lục Vũ Hàm vô cùng tức giận mà tát Lục Cẩm San một cái: “Đứa hư đốn!”
Ông ấy đều biết tất cả những rắc rối ở trong nhà mà cô ta gây ra cho Hoa Hiểu Bồng, có một chiếc loa nhỏ như Lục Sơ Hà, ông ấy không muốn biết cũng không được.
Bà Lục nhanh chóng chạy tới bảo vệ cô ta: “Vũ Hàm, Cẩm San còn nhỏ không hiểu chuyện, chờ con bé lớn hơn một chút là tốt rồi.”
“Con hư tại mẹ, bà phải gánh trách nhiệm lớn nhất khi nó biến thành dáng vẻ của ngày hôm nay đấy.” Lục Vũ Hàm nổi giận đùng đùng: “Nó là đứa lớn nhất trong cái nhà này, Hiểu Bồng còn nhỏ hơn nó đến tận năm tuổi mà còn ngoan ngoãn hơn nó nhiều.

Nó còn không biết xấu hổ mà so sánh với Hiểu Bồng à, nó có chỗ nào sánh được chứ?
Lục Cẩm San nghe thấy những lời này bèn gào khóc thảm thiết, bố lại so sánh cô ta với một đứa thấp hèn chui ra từ đám nghèo nàn, cô còn không xứng để xách dép cho cô ta thì dựa vào cái gì dám so sánh với cô ta chứ?
“Bố à, bố lại so sánh con với cô ta ư, cô ta từ trên xuống dưới có chỗ nào hơn con chứ? Từ lúc sinh ra cô ta đã xác định là một đứa nghèo nàn thấp hèn, loại người này mà làm việc cho con thì đã bị con giẫm dưới chân rồi.”
Lục Vũ Hàm nở một nụ cười chế nhạo và nói: “Làm việc cho con à, con có công ty sao? Con đã lớn chừng này đã kiếm được khoản tiền nào chưa? Ngoại trừ lúc nào cũng mua đồ thì con còn biết làm gì nữa hả?”
Lục Vũ Hàm chỉ tiếc sắt không rèn thành thép, ông ấy đã cực kỳ thất vọng đối với đứa con gái này, cho dù Tần Như Thâm không yêu cầu thì ông cũng cảm thấy có lỗi với nhà họ Tần khi gả cô ta qua đó.
Lục Cẩm San bị mắng đến không nói nên lời, thế nhưng trong lòng cô ta không hề cảm thấy bản thân đã làm sai.
Nhà họ Lục giàu nứt đố đổ vách, sao cô ta còn phải lãng phí sức lực đi làm chứ, cô ta vừa sinh ra đã xác định là người đứng trên muôn người, là người có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Lục Vũ Hàm đưa ra hình phạt cho cô ta, đóng băng thẻ tín dụng và tất cả nguồn tài chính của cô ta, để cho cô ta phải tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền và còn không thể làm ở công ty dưới trướng Lục Thị.
Cô ta thật sự muốn đi chết, chỉ việc mua quần áo mà cô ta đã phải tiêu hết hơn hàng triệu tệ.
Mỗi ngày cô ta phải thay ba bộ quần áo, từ trước đến giờ không mặc một bộ lần thứ hai, nếu như không đưa tiền thì sao cô ta có thể mua quần áo chứ?
Đây đều là lỗi của Hoa Hiểu Bồng, đều do đứa hèn hạ này làm hại cô ta, cô ta sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu!
Sau khi ăn tối, Hoa Hiểu Bồng và Tiểu Hà đi dạo ở vườn hoa một chút rồi trở về phòng.
Lục Cẩm San cũng ở trong phòng, cô ta đến tìm Lục Cẩn Ngôn để đòi tiền.
Lần này bố làm rất quyết liệt, thậm chí còn đóng băng tài khoản của mẹ cô ta để phòng hờ bà ta âm thầm chuyển tiền cho cô ta.
Cô ta chỉ có thể đến tìm Lục Cẩn Ngôn.
Hoa Hiểu Bồng rất biết điều mà xoay người định rời đi, thế nhưng lại bị Lục Cẩn Ngôn gọi lại một tiếng: “Đến đây.” Giọng nói kia như đang kêu một con vật nuôi.

Trên thực tế thì cô cũng chỉ là một con vật nuôi trong lòng Lục Cẩn Ngôn.
Cô không dám chống lại tên ác quỷ này nên đành phải ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, cô ngồi yên một chỗ, cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại xuống và không làm phiền đến bọn họ.
Lục Cẩm San tức giận trợn mắt nhìn cô một cái, sau đó vươn tay về phía em trai của mình: “Đưa thẻ đen của em cho chị đi, chị vừa nhìn trúng một chiếc túi xách phiên bản giới hạn, khắp Châu Á chỉ có một chiếc duy nhất, ngày mai chị nhất định phải đi mua nó.”
Lục Cẩn Ngôn lười biếng dựa vào ghế sô pha, một tay cầm lấy một ly Domaine Romanée Conti năm 90, tay còn lại chơi đùa mái tóc đen mượt của “vật nuôi” một cách vô cùng thích thú: “Vì sao tôi phải đưa cho chị?”
Lục Cẩm San tối sầm mặt lại: “Bởi vì chị là chị của em, chị rơi vào tình cảnh thê thảm này đều do con hồ ly tinh mà em nuôi làm hại.”
“Sao cô ta lại làm hại chị hả?” Anh hỏi một cách chậm rãi và lười biếng.
Lục Cẩm San tức đến nghẹn họng: “Em đã biết rõ còn hỏi, nếu như không phải do cô ta không biết xấu hổ, tán tỉnh Như Thâm thì chị sẽ bị bố trách mắng sao? Chị nói cho em biết, nếu như em không hung hăng dạy dỗ cô ta một trận thì chắc chắn cô ta sẽ vượt quá giới hạn mà đội chiếc mũ xanh lè cho em đấy.”
Lục Cẩn Ngôn quay đầu nhìn vào “vật nuôi” của mình, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, vài tia sáng lạnh lùng bắn ra từ đôi mắt của anh: “Em dám à?”
“Không dám.” Hoa Hiểu Bồng lắc đầu như trống bỏi: “Tôi thật sự không hiểu vì sao chị cả luôn cảm thấy tôi sẽ nɠɵạı ŧìиɦ vậy? Về mặt tuấn tú thì chồng của tôi có thể thắng hết muôn vật trên thế giới, về mặt xuất sắc thì Cẩn Ngôn nhà tôi có thể đè bẹp tất cả mọi người.

Mỗi ngày tôi chỉ muốn quỳ xuống hát bài Chinh Phục và ôm lấy chân của anh ấy nói: Anh yêu à, anh tuyệt đối không được rời bỏ em, em tình nguyện làm nô ɭệ hầu hạ anh.

Cơ thể của em, trái tim của em đều thuộc về anh, anh cứ tùy tiện chà đạp, mặc sức giày xéo, chỉ cần không rời bỏ em thì em đồng ý làm bất cứ điều gì.”
Cô nói với giọng nói lanh lảnh, còn dùng âm điệu trong những bộ phim thần tượng Đài Loan như đang hát tuồng.

Lục Cẩn Ngôn bỗng nhiên bật cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng trầm thấp phát ra từ cổ họng, một nụ cười trầm và vô cùng thu hút đến như vậy khiến cho cả trái tim của Hoa Hiểu Bồng run lên một cái, dường như cô đã nhìn thấy đóa hoa Tuyết Liên ngàn năm trên ngọn núi băng giá đã nở rộ.
Từ trước đến giờ cô chưa từng nhìn thấy anh cười như vậy.
Sức mạnh đến từ nụ cười khẽ của anh còn lớn hơn cả sức mạnh bỗng nhiên bùng nổ của ngọn núi lửa Yellowstone, vô số hạt năng lượng phóng xạ đã rơi xuống quanh người cô và xuyên qua những tầng lớp phòng vệ của cô.
Cô lén lút liếc nhìn anh, tất cả những đường nét lạnh lẽo như bị đóng băng trên gương mặt tuấn tú của anh đều trở thành vẻ mặt dịu dàng và điển trai, giống như bỗng chốc bước vào ngày xuân, băng tuyết tan đi, xuân ấm hoa nở.
Vì để chứng minh rằng đây không phải là ảo giác của bản thân cô, cô nhanh chóng lén nhéo lấy mu bàn tay của mình để cho thấy cô không nằm mơ.

Đau quá!
Đây không phải ảo giác mà là sự thật.
Đóa hoa trên núi tuyết đã nở rồi!
Lục Cẩm San cũng sững người lại.
Em trai của mình là một ngọn núi băng ngàn năm không tan, ngoại trừ vào lúc ở trước mặt bà nội thì anh chưa từng thật sự cười lên bao giờ.
Thế nhưng lúc này, anh lại cười ở trước mặt Hoa Hiểu Bồng.
Ôi trời ạ, người phụ nữ này quá đáng sợ rồi, quá biết cách quyến rũ đàn ông rồi.
Ngay cả đứa em trai lạnh lùng và cứng nhắc đến như vậy cũng bị cô ta quyến rũ, huống hồ là loại người trăng hoa như Tần Như Thâm.

“Cẩn Ngôn, em tuyệt đối không được tin vào lời nói bậy bạ của con hồ ly tinh này, cô ta đã gạt em đấy.”
Lục Cẩn Ngôn nhận ra bản thân đã sơ ý bèn cong khóe miệng xuống, tất cả mọi nét cười đều bị đông cứng thành vụn băng ngay lập tức, nụ cười đã biến mất không còn dấu vết như chưa từng xuất hiện lần nào.
“Câu nào là lời nói bậy bạ hả? Tôi không đẹp trai? Không xuất sắc à? Còn có người nào khác có thể sánh được với tôi à?”
Đôi mày rậm của anh nhíu lại, anh bày ra dáng vẻ ông đây mạnh nhất vũ trụ, như một vị vua liếc nhìn người dân một cách vô cùng kiêu ngạo.

Lục Cẩm San nghẹn lại một cái: “Chị không có ý này, chị đang nói người phụ nữ này không hề đối xử thật lòng với em.”
Lục Cẩn Ngôn lại quay đầu nhìn về phía Hoa Hiểu Bồng: “Có phải thật lòng không?”.