Hôn Nhân Chớp Nhoáng: Quấn Quýt Chồng Yêu

Chương 11: 100 Độ Không Được Thiếu Một Độ Nào






Hoa Hiểu Bồng không ngờ Lục Cẩn Ngôn sẽ dùng cách xử lý này.
Cô không phải không muốn đánh trả và để mặc cho một thực tập sinh bắt nạt, nhưng mà vì là ngày đầu tiên đi làm nên cô không muốn làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng không tốt đối với bản thân cô.
“Tổng giám đốc Lục, bảo cô ta xin lỗi tôi rồi bỏ qua chuyện này đi, được không?”
“Được, tôi xin lỗi tôi xin lỗi, xin lỗi, Hoa Hiểu Bồng, tôi xin lỗi!” Trương Yến bị dọa đến cả người đều run rẩy mà liên tục nói.
Đáy mắt Lục Cẩn Ngôn lóe lên một tia lạnh lùng khát máu, anh khẽ nghiêng người, đôi môi mỏng quyến rũ dán sát bên tai Hoa Hiểu Bồng: “Quy định của nhà họ Lục có qua thì phải có lại, em muốn phá bỏ quy định này sao?”
Giọng nói trầm thấp bật ra khỏi miệng anh và lọt vào tai cô, thế nhưng sự lạnh lùng khác thường kia đã đông cứng hơi thở ấm áp mà anh thở ra thành băng đá.
“Tôi chỉ là……” Hoa Hiểu Bồng vừa muốn giải thích thì lại nghẹn họng dưới ánh mắt đe dọa lạnh lùng của anh.
“Finn, rót nước nóng, 100 độ, không được thiếu một độ nào.” Lục Cẩn Ngôn ra lệnh một tiếng, Finn bước tới đun sôi nước, đợi đến khi nhiệt độ trên màn hình đạt đến 100 độ thì mới bắt đầu lấy nước.
Trương Yến ôm lấy chân của Tiêu Diệc Mẫn đang run rẩy như một chiếc lá khô bị gió lớn thổi bay: “Cứu tôi, nữ thần Mẫn, cứu tôi……”
Trong lòng của Tiêu Diệc Mẫn cũng cảm thấy rùng mình, mặc dù Lục Cẩn Ngôn trời sinh đã là một người lạnh lùng, nhưng bởi vì mối quan hệ tốt đẹp giữa mẹ cô ta và dì Sở nên anh cũng đối xử dịu dàng với cô ta, từ trước đến giờ chưa từng ác liệt giống như lúc này.
Anh đang bảo vệ Hoa Hiểu Bồng sao?
Anh bất đắc dĩ mới phải cưới cô mà thôi, anh không hề có một chút tình cảm nào đối với cô thì tại sao lại bảo vệ cô chứ?

“Trương Yến, cô buông tôi ra, cô tự mình xử lý chuyện của cô đi, tôi phải trở về làm việc rồi.”
Vào thời điểm quan trọng, bảo vệ bản thân trước rồi mới tính tiếp, cô ta không muốn lát nữa khi tạt nước sôi khiến cô ta cũng bị phỏng theo đâu.
Thế nhưng Trương Yến lại nắm chặt lấy cô ta và không chịu buông ra: “Nữ thần Mẫn, tôi đều là vì cô đấy, chẳng phải cô nói tổng giám đốc Lục là……”
Cô ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị tiếng hét lớn của Tiêu Diệc Mẫn ngắt ngang: “Được rồi, tôi biết cô không thể chịu được người mới ngang ngược hống hách, ỷ thế hiếp người và còn có thái độ vô lễ không hề tôn trọng tiền bối một chút nào.

Nhưng mà người ta khác với chúng ta, người ta là người đến từ dưới quê thì sao có thể hiểu lễ nghĩa với xấu hổ gì chứ.

Cô tính toán hơn thua với người ta làm gì, ngược lại còn hạ thấp thân phận của bản thân.”
Trong lời nói chữ nào cũng là gai và sỉ nhục Hoa Hiểu Bồng, Trương Yến nghe thấy còn nghĩ rằng cô ta đang bào chữa cho mình nên liền liều mạng gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sai rồi, cho dù cô ấy có mắng chửi người thì tôi cũng nên nhịn xuống, tôi quá non nớt, quá xúc động rồi.”
Hoa Hiểu Bồng nổi giận, cô còn nghĩ rằng bản thân nhường một bước thì bọn họ sẽ có chừng có mực, không ngờ bọn họ còn trở nên tệ hại hơn.
Cô vươn tay cầm lấy ly nước.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười lạnh lùng, anh đang đợi Hoa Hiểu Bồng tạt xuống, nhưng đợi nửa ngày mà cô vẫn không động đậy giống như bị ấn nút tạm ngừng vậy.
“Đừng có lề mề, hoặc là tạt, hoặc là cút khỏi công ty.” Một câu nói vô cùng nhỏ tiếng tràn ngập sự mất kiên nhẫn và đe dọa.
Hoa Hiểu Bồng liếc anh một cái, trong đôi mắt của anh hiện lên một tia chế nhạo như đang xem thường sự nhát gan của cô.
Ngón tay của cô nắm chặt lại rồi buông lỏng ra.
“Tôi chỉ không muốn làm bẩn bàn tay của mình thôi, tốt xấu gì thì tôi cũng mang trên người danh tiếng của người nào đó, làm như vậy không thích hợp, anh nghĩ sao?”
Lục Cẩn Ngôn khịt mũi giễu cợt, con ngươi lạnh lùng lóe sáng dưới ánh đèn, một vẻ mặt khó tả chợt lóe qua.
Anh đưa mắt ra hiệu cho Finn, Finn hiểu ý bèn cầm lấy ly nước trong tay của Hoa Hiểu Bồng.
Tiêu Diệc Mẫn thấy vậy bèn nhấc chân đá Trương Yến đang định chạy trốn, thế nhưng Finn căn bản không cho cô ta cơ hội, động tác vừa nhanh vừa độc.
Một ly nước nóng hôi hổi cùng lúc tạt vào cả hai người bọn họ.
Hai tiếng la hét thảm thiết vang lên từ trong phòng trà.
Trương Yến gào khóc thảm thiết.
Tiêu Diệc Mẫn hoảng loảng chạy ra ngoài như con chó nhà có tang.
Cô ta phải nhanh chóng đi gặp bác sĩ, không thể để lại sẹo được.

Lục Cẩn Ngôn không hề có cảm xúc nào giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, anh bước thẳng ra ngoài.
Anh không phải đang bảo vệ Hoa Hiểu Bồng mà là bảo vệ mặt mũi của nhà họ Lục.
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ.
Hoa Hiểu Bồng mang trên mình danh tiếng của nhà họ Lục, cho dù cô không có điểm gì tốt khiến anh cảm thấy vô cùng chán ghét nhưng người có thể trừng trị cô cũng chỉ có nhà họ Lục, không đến phiên người ngoài ra tay.
Đánh mặt của cô chính là đã đánh vào mặt của nhà họ Lục.
Hoa Hiểu Bồng đã nhận ra được điều này.
Cô cúi đầu và bước ra ngoài với Lục Cẩn Ngôn.
Cánh tay của cô vẫn còn đau đến nóng rát.
Cách đó không xa, một đôi mắt vẫn luôn lén lút nhìn đến cảnh tượng này.
Khóe miệng của cô ta nở ra một nụ cười gian xảo.
Tiêu Diệc Mẫn đã ăn quả đắng rồi, thật đáng đời!
Trong tay cô ta đúng lúc có một chai thuốc trị phỏng, đây đúng là cơ hội ông trời ban tặng cho cô ta.
Nếu như lúc này cô ta qua đó thì chắc chắn sẽ lấy được ấn tượng tốt của tổng giám đốc.
“Đồng nghiệp mới đến, tay của cô đã nổi bọng nước rồi, nếu cứ rửa nước lạnh như vậy cũng không có tác dụng đâu, tôi có thuốc trị phỏng, cô hãy mau cầm lấy thoa lên, đừng để lại sẹo.” Cô ta chạy tới và đưa thuốc trị phỏng cho cô.

Hoa Hiểu Bồng giống như gặp được vị cứu tinh mà nói: “Cảm ơn cô, cô làm ở bộ phận nào vậy?”
“Tôi là thực tập sinh của bộ phận nhân sự, tôi tên là Quách Lộ Lộ.” Quách Lộ Lộ nói xong bèn chào hỏi với Lục Cẩn Ngôn một cách kính cẩn và rời đi.
Cô ta không cần ở lại quá lâu, nếu ở lại lâu ngược lại bị nghi ngờ đang nịnh bợ, cô ta tin rằng Lục Cẩn Ngôn đã nhớ rõ cô ta rồi.
Sau khi thoa thuốc trị phỏng thì Hoa Hiểu Bồng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“Đến phòng làm việc của tôi.” Lục Cẩn Ngôn không quay đầu lại, chỉ nói một câu.
Câu nói này hiển nhiên đang nói với Hoa Hiểu Bồng.
Cô thấp thỏm trong lòng và sợ rằng Lục Cẩn Ngôn đang muốn dạy dỗ cô.
Phòng làm việc của tổng giám đốc lớn đến mức khiến cô phải líu lưỡi.
JVlear chỉ là một tập đoàn dưới trướng Đế Tước, vì vậy Lục Cẩn Ngôn không hay đến đây, một tuần cũng chỉ đến một lần.
Anh ngồi trên ghế tổng giám đốc và nhìn cô với ánh mắt vô cùng châm chọc.

“Chẳng phải em là một người nổi loạn, cả người đều là gai sao? Sao lại trở nên nhát gan rồi vậy?”
“Tôi không nhát gan, tôi đang khiêm tốn.

Với thân phận là một người mới còn chưa trải qua thời gian thử việc, vừa mới vào ngành mà đã làm lớn chuyện với đồng nghiệp thì sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt.

Hơn nữa, Trương Yến chỉ là một kẻ sai vặt, chủ mưu đứng đằng sau là Tiêu Diệc Mẫn.

Cô ta là cấp trên của tôi, nếu như tôi tính sổ với cô ta thì sẽ gặp phải sự chỉ trích của những đồng nghiệp khác.

Nếu như tôi muốn đánh bại cô ta thì cách tốt nhất chính là bò lên đầu của cô ta, trở thành cấp trên của cô ta.” Hoa Hiểu Bồng nói một cách nghiêm túc.
“Ngụy biện.” Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn khẽ nhếch lên và cười như không cười nói.
Đầu óc của người phụ nữ ngu ngốc này vẫn không hoàn toàn bị rỉ sét, vẫn còn khá thông minh đấy.
“Anh nghĩ như thế nào cũng được, tôi chỉ thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng của mình mà thôi.” Hoa Hiểu Bồng ấp úng nói.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn trở nên rét lạnh, vẻ mặt cũng đột nhiên trở nên nghiêm khắc hẳn lên: “Đừng quên mất quy định của nhà họ Lục, người phụ nữ mất mặt sẽ không thể ở lại lâu đâu.”
“Tôi biết rồi.” Cô khẽ gật đầu, vẻ mặt mang theo nét phục tùng.
Cô đã nhận ra Lục Cẩn Ngôn thật sự máu lạnh vô tình, không hề có một tí sự thương xót nào và cũng sẽ không toát ra sự ấm áp, kiếp trước chắc chắn là một tên ác quỷ Tu La đến từ địa ngục.
Có người chồng như người đàn ông này là nỗi đau buồn của người phụ nữ.
“Ra ngoài.” Đôi mắt của Lục Cẩn Ngôn nhìn vào máy tính và không để ý đến cô nữa.
Cô mím môi lại và không hề nhúc nhích, cô hỏi một cách vô cùng cẩn thận: “Nếu như anh đã không thích bị Tiêu Diệc Mẫn quấy rầy thì tại sao còn tuyển cô ta vào công ty?”.