Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 63: Em có hạnh phúc không?






Tại một căn hộ chung cư cao cấp, nơi này là nhà của Mặc Lâm, từ lúc trở về nước, thì hắn đã ở đây.

Mặc Lâm từ khi biết Vũ Minh Nguyệt đã kết hôn, không ngày nào là hắn ta không uống rượu giải sầu. Tình cảm dành cho cô đã là quá lớn, làm cho hắn đau khổ khôn nguôi. Mỗi ngày trôi qua đối với hắn đều là địa ngục. Trên sàn nhà đầy vỏ chai rượu, và dĩ nhiên không thiếu những đầu lọc thuốc lá rơi vãi. Mặc Lâm nằm dài trên ghế sô pha, hắn đưa mắt nhìn lên trần nhà, trong đầu không ngừng nghĩ ngợi về hình ảnh của Vũ Minh Nguyệt.

" Ding Dong!" Chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh tan sự tĩnh lặng, Mặc Lâm thở dài thườn thượt, hắn cũng không muốn đứng lên mở cửa. Nhưng tiếng chuông không ngừng reo lên, vì quá ồn ào hắn bắt buộc phải ngồi dậy.

" Là ai vậy hả?" Mặc Lâm đi đến mở cửa ra, hắn kêu lên bằng giọng khá là khó chịu.

" Chào anh, tôi là Lệ Tư Ý! Không phiền nếu tôi vào trong chứ, tôi có chuyện muốn hợp tác với anh!" Lệ Tư Ý xuất hiện ở bên ngoài, cô ta mỉm cười nói.


" Tôi không quen cô, cũng không muốn hợp tác gì cả! Cô đi đi!" Mặc Lâm khó chịu ra mặt đáp, hắn đưa tay đóng cửa.

" Khoan đã, anh thích Vũ Minh Nguyệt có đúng không? Tôi sẽ giúp anh có được cô ta!" Lệ Tư Ý đưa tay ngăn cản, cô ta gấp gáp nói.

Mặc Lâm động tác khựng lại, hắn ta đứng yên đó không cử động, ánh mắt khẽ run run. Lệ Tư Ý nhìn thấy hắn đang bị dao động, cô ta lại nói vào.

" Thật ra Minh Nguyệt và Lệ Tử Sâm không hề yêu nhau, hai người họ kết hôn chỉ là tạm bợ mà thôi. Chúng ta có thể hợp tác, tôi sẽ giúp anh!" Lệ Tư Ý khóe môi thoáng mỉm cười, nếu như cô ta có thêm đồng minh, thì cô ta lại càng có thể mau chóng đá Vũ Minh Nguyệt ra khỏi Lệ Gia.

" Lời cô nói là thật có đúng không? Minh Nguyệt kết hôn với Lệ Tử Sâm không phải là vì yêu?" Mặc Lâm như vớ được cây rơm ngọn cỏ, hắn phấn khích nắm chặt bả vai cô ta kêu lên.

" Nếu có nửa lời dối trá, tôi sẽ bị sét đánh chết!" Lệ Tư Ý ánh mắt kiên định đáp.

" Tôi phải đi tìm cô ấy, hỏi mọi thứ cho ra lẽ!" Mặc Lâm như nhìn thấy ánh sáng mặt trời, hắn ta hạnh phúc nói.

Hắn vội bước đi, nhưng chợt nhớ ra cơ thể của chính mình đầy mùi rượu và thuốc lá, hắn liền dừng lại." Không được, mình không thể như thế này gặp cô ấy, mình phải tắm rửa lại một chút!" Mặc Lâm nói khẽ, rồi hắn lại đi vào trong nhà.

Lệ Tư Ý nhìn dáng vẻ gấp gáp của hắn ta, cô ta biết kế hoạch của mình đã hoàn thành, không thể ở lâu cô ta nhanh chóng rời khỏi đó.

Mặc Lâm tắm rửa xong xuôi, hắn ta thay một bộ vest đen lịch lãm, rồi lấy điện thoại gọi cho ai đó.

" Tiêu Đình, giúp tôi tìm số liên lạc của Minh Nguyệt đi, tôi muốn kết quả ngay bây giờ!" Hắn nói.


" Mặc thiếu tôi đã rõ! Tôi sẽ tra ngay bây giờ!" Đầu dây bên kia kính cẩn đáp.

Một lúc sau, người bên kia đã gửi thông tin qua cho hắn. Mặc Lâm nhanh chóng liên lạc với Vũ Minh Nguyệt, hắn nhấn số gọi cho cô. Sau một vài tiếng chuông, bên kia Vũ Minh Nguyệt mới bắt máy.

" Cho hỏi là ai vậy ạ?" Cô lên tiếng hỏi.

" Minh Nguyệt, anh là Mặc Lâm đây! Anh có thể nói chuyện với em được không? Chiều nay 4 giờ, ở quán cà phê X đối diện Lệ Thị!" Mặc Lâm vội vàng đáp.

" Là anh sao? Em còn tưởng là anh không muốn gặp lại em nữa! Vậy chiều nay hẹn anh ở đó quán cà phê, giờ em bận một chút công việc, em xin phép ngắt máy nhé!" Vũ Minh Nguyệt nói, cô đúng là đang bận thật.

" Được, vậy em tiếp tục làm việc đi! Anh không làm phiền em nữa!" Mặc Lâm mỉm cười trả lời.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng một cái đã 4 giờ chiều. Vũ Minh Nguyệt cũng vừa làm việc xong, cô thu dọn đồ vật, rồi đi nhanh ra ngoài. Diệp Mộc Trà ánh mắt nghi hoặc nhìn theo cô, bình thường Vũ Minh Nguyệt luôn chờ Lệ Tử Sâm về cùng, hôm nay cô đột nhiên về sớm, làm cho Diệp Mộc Trà cảm thấy kì lạ.

" Này, cô ta vội đi đâu vậy?" Lâm Oánh cũng ngạc nhiên không kém, cô ta lên tiếng hỏi.

" Tôi làm sao biết được chứ! Nhưng tôi nghĩ cô ta đang làm chuyện mờ ám!" Diệp Mộc Trà cười khẩy đáp.

Vũ Minh Nguyệt bước vào quán cà phê, thì đã thấy Mặc Lâm ngồi đó rồi, cô nhanh chân đi đến ngồi xuống.

" Mặc Lâm, anh đến đây lâu chưa? Xin lỗi vì công việc của em khá bận rộn, nên đến trễ một chút!" Vũ Minh Nguyệt cười nói.


" Không sao đâu, anh chờ được mà!" Mặc Lâm ánh mắt trìu mến nhìn cô đáp. Đối với Vũ Minh Nguyệt hắn vẫn luôn như vậy, dịu dàng ôn nhu hết sức.

" Em muốn uống gì?" Hắn lại hỏi cô.

" Một ly nước ép bưởi ít đường!" Vũ Minh Nguyệt trả lời.

Mặc Lâm kêu phục vụ đến để gọi nước cho cô, cẩn thận dặn dò theo ý Vũ Minh Nguyệt.

" Mặc Lâm, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?" Vũ Minh Nguyệt ngây ngô hỏi hắn.

Hắn im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng.

" Minh Nguyệt, em sống với Lệ Tử Sâm...có hạnh phúc không?" Mặc Lâm ánh mắt mong chờ hỏi cô, hắn phải lấy hết can đảm mới dám hỏi câu này.

\_\_\_\_\_\_**