Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 54: Dằn mặt tình địch.






Lệ Tử Sâm đứng đó, anh đang mong chờ câu trả lời của Mặc Lâm. Thấy hắn ta không nói gì, lại cứ đứng yên bất động, Lệ Tử Sâm dần mất đi kiên nhẫn.

" Mặc thiếu gia, anh có điều gì khó nói sao? Nếu như anh không nói thì tôi có điều muốn nói với anh đây."

" Minh Nguyệt là vợ của tôi, phiền anh lần sau đừng thân mật với cô ấy như vậy, tôi thật không thích chút nào! Còn nữa, anh cũng đừng gọi cô ấy là Tiểu Nguyệt nữa, tôi cũng không thích luôn. Nếu được thì anh hãy hạn chế gặp vợ tôi luôn đi, vì tôi không thấy thoải mái cho lắm!" Lệ Tử Sâm nói, đây là đang đánh dấu chủ quyền.

" Anh là đang muốn kiểm soát Tiểu Nguyệt sao? Lệ Tử Sâm, anh không có quyền ngăn cấm tôi gặp Tiểu Nguyệt. Đây là tự do của cô ấy, Tiểu Nguyệt không phải là sủng vật của anh." Mặc Lâm xoay người lại lên tiếng, hắn không hài lòng với Lệ Tử Sâm.

" Tôi là chồng cô ấy, và tôi không thích người đàn ông khác tiếp xúc với vợ của tôi. Anh là người thông minh, tôi nghĩ anh phải hiểu chứ. Minh Nguyệt đã là người có chồng rồi, anh cũng tự biết phải giữ khoảng cách với cô ấy. Tôi nói ít, anh phải hiểu nhiều!" Lệ Tử Sâm gằn giọng nói.


Chằng chờ Mặc Lâm lên tiếng, Lệ Tử Sâm lướt qua hắn rời khỏi nhà vệ sinh. Mà Mặc Lâm như đứng chôn chân ở đó, những lời Lệ Tử Sâm nói không sai, hắn bây giờ không thể thân thiết với Vũ Minh Nguyệt như lúc nhỏ được nữa. Miệng đời cay nghiệt, hắn là đàn ông thì không sao, nhưng Vũ Minh Nguyệt là phụ nữ, cô sẽ bị người đời đàm tiếu.

" Tiểu Nguyệt, anh không muốn như vậy chút nào! Tại sao em lại kết hôn sớm như vậy? Tại sao lại không cho anh một cơ hội chứ? Ông trời là đang trêu ngươi anh mà, anh không cam tâm!" Mặc Lâm đau đớn ngồi sụp xuống đất nói.

Lệ Tử Sâm trở lại bàn ăn, gương mặt anh không còn lạnh lùng như lúc nói chuyện với Mặc Lâm. Anh ngồi xuống bàn, lại đưa tay lấy thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt.

" Có ngon không?" Anh sủng nịch hỏi cô.

" Ngon, nhưng mà em đã no lắm rồi, ăn nữa sẽ lăn đấy!" Cô trả lời anh bằng chất giọng đáng yêu.

" Nè nè, em không muốn làm bóng đèn đâu, hai người hãy dừng lại ngay đi!" Ngôn Ân Ly không thể chịu nổi mà lên tiếng.

" Vậy thì em cũng mau tìm người yêu đi! Anh hai của em cũng sắp lấy vợ rồi!" Lệ Tử Sâm choàng tay ôm lấy eo của Vũ Minh Nguyệt, anh nói.

Ngôn Ân Ly đôi mắt thoáng một chút buồn, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, cô lại giả vờ vui vẻ.

" Em mới không cần đâu! Ở một mình tự do tự tại như thế này, muốn làm gì thì làm, tại sao phải có người yêu làm gì cơ chứ?" Cô nao cái miệng nhỏ xinh phản bác lời nói của Lệ Tử Sâm.


" Tùy em thôi, đến lúc đó đừng có mà hối hận!" Lệ Tử Sâm nhếch môi nói.

Cả ba người ngồi tán dóc một lúc lâu, nhưng Mặc Lâm cũng không thấy trở ra. Vũ Minh Nguyệt cảm thấy lạ, cô muốn nhờ Lệ Tử Sâm vào nhà vệ sinh xem thử, thì nữ phục vụ đã đến bàn của cô.

" Minh Nguyệt tiểu thư, vị khách ngồi đây đã thanh toán hóa đơn rồi! Anh ấy nhờ tôi nhắn lại với cô, vì công ty có chút chuyện gấp nên anh ấy phải về giải quyết, xin lỗi vì đã đi gấp như vậy!" Nữ phục vụ thuật lại những gì Mặc Lâm nói.

" Thì ra là vậy, cảm ơn cô rất nhiều!" Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, cô gật đầu cảm ơn.

Cô có một chút buồn, vừa mới gặp lại mà Mặc Lâm đã đi rồi, cô còn chưa kịp xin phương thức liên lạc nữa. Dẫu sao từ bé đến lớn, cô vẫn xem Mặc Lâm như một người anh trai, cô muốn nói chuyện với hắn nhiều hơn một chút.

Lệ Tử Sâm nãy giờ vẫn luôn quan sát biểu cảm của Vũ Minh Nguyệt, anh không vui khi thấy cô luyến tiếc Mặc Lâm như vậy.

" Chị dâu, chúng ta cũng đi về thôi! Đồ cũng mua xong hết rồi!" Ngôn Ân Ly lên tiếng nói.

" Ừm, về thôi! Em có muốn trở về Lệ Gia không?" Vũ Minh Nguyệt nói.

" Không đâu, tối nay em có chút việc bận nên em sẽ về nhà luôn!" Ngôn Ân Ly lắc đầu nói.


" Vậy được rồi, tạm biệt em! Đi đường cẩn thận!" Vũ Minh Nguyệt nói. Sau đó, cô và Lệ Tử Sâm xuống bãi đỗ xe đi về trước.

Chờ hai người họ đi khuất rồi, Ngôn Ân Ly mới lên xe. Cô ném túi quần áo vào ghế phụ, mặt trầm xuống, cô thở dài và gục đầu trên vô lăng. Một tháng nữa Ngôn Kiến Hào sẽ đính hôn, nhưng cô lại cảm thấy không vui, cô cũng không hiểu vì sao mình lại như thế.

Phải chăng là do Ngôn Kiến Hào đối với cô quá tốt, nên cô ích kỷ muốn giữ hắn cho riêng mình. Tâm trạng Ngôn Ân Ly bây giờ rất tồi tệ, cô vô cùng khó chịu.

Cô ngồi trên xe rất lâu, rồi mới khởi động xe chạy đi, chiếc Ferrari màu hồng của cô nhanh chóng hòa vào dòng xe đông đúc. Thay vì trở về nhà, Ngôn Ân Ly lại đến hộp đêm uông rượu. Âm nhạc xập xình, những người trong hộp đêm thì đứng trên sàn nhảy lắc lư.

Ngôn Ân Ly đang ngồi ở một góc, cô uống lên không ít rượu, vị cay nồng của rượu lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Từng ly rượu phục vụ đưa ra, cô đều uống hết trong chớp mắt. Chẳng mấy mà cô cảm thấy đầu đau nhức vô cùng, cả thế giới trước mắt cô đều đang quay cuồng.

\_\_\_\_\_\_