Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 23: Em không có quần áo để thay.






Chợt nhìn thấy chân Vũ Minh Nguyệt bị thương, máu chảy đỏ thẫm cả chân, là do lúc nãy cô té. Lệ Tử Sâm hoảng hốt, anh ôm cô đứng lên, không quên trừng mắt nhìn Tử Kỳ đe dọa.

" Tử Kỳ, ngươi chờ đó cho ta!" Ánh mắt anh còn đáng sợ hơn Tử Kỳ lúc nãy.

Con sư tử trắng sợ hãi, nó co rút người trên mặt đất. Lệ Tử Sâm là người mang nó về, nó cũng rất sợ anh.

Vũ Minh Nguyệt được bế vào nhà, Đường Cẩm Hoa nhìn thấy thì hốt hoảng, bà ấy chạy đến sốt sắng hỏi.

" Minh Nguyệt, chân con là bị làm sao vậy? Tại sao lại chảy máu nhiều thế này!"


" Là do Tử Kỳ của mẹ!" Lệ Tử Sâm trả lời thay cô.

" Cái đứa nhỏ này, mẹ nhất định phải phạt nó thật nặng mới được! Minh Nguyệt, có đau lắm không?" Đường Cẩm Hoa tức giận nói, rồi bà lại nhẹ nhàng đổi giọng hỏi Vũ Minh Nguyệt. Dù có là Tử Kỳ đi chăng nữa, nhưng động đến con dâu của bà là không được.

" Có hơi đau một chút ạ!" Cô nhíu mày đau đớn trả lời.

" Nè, hai mẹ con bà tính để máu chảy hết hay sao? Còn không mang con bé lên lầu xử lý vết thương đi!" Lệ Từ Liêm nhịn không nổi mà lên tiếng, bởi vì hai mẹ con thật ngớ ngẩn.

" Đúng rồi! Tử Sâm, con mau mang con bé lên lầu đi, mẹ có chuẩn bị phòng ngủ cho hai đứa rồi!" Đường Cẩm Hoa thúc giục Lệ Tử Sâm.

Phòng của hai người ở lầu hai, đây cũng là căn phòng trước đây của Lệ Tử Sâm. Khi kết hôn, Đường Cẩm Hoa mới mua căn biệt thự khác, để hai vợ chồng anh có không gian riêng. Bà ấy là người suy nghĩ rất chu đáo, bởi bà ấy cũng là phụ nữ, cũng biết được sự ngột ngạt khi con dâu ở chung với mẹ chồng.

Phòng của Lệ Tử Sâm đã được thay đổi rất nhiều, ga trải giường màu đen đơn giản của anh, đã bị Đường Cẩm Hoa thay bằng màu đỏ quyến rũ. Anh nhìn còn chẳng nhận ra đây là phòng của mình, nó đã hoàn toàn thay đổi.

" Em ngồi đây đi! Anh đi lấy hộp cứu thương." Anh đặt cô ngồi lên giường, rồi đi ra ngoài lấy đồ.

Ít phút sau Lệ Tử Sâm đi vào, anh ngồi bệt xuống đất, cẩn thận rửa vết thương cho cô. Dù đau, nhưng Vũ Minh Nguyệt vẫn cắn răng chịu đựng, cô không kêu la chút nào cả. Nhưng Lệ Tử Sâm tinh ý, anh thổi nhè nhẹ vào vết thương, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.

" Em không cần cố chịu đựng làm gì! Đau thì cứ la lên." Anh băng bó cho cô, rồi lên tiếng nói.

" Ừm!" Vũ Minh Nguyệt gật đầu, cô ừ nhẹ một tiếng.


" Chân đang bị thương, nên em cẩn thận đấy. Lát nữa tắm đừng để nước dính vào." Anh xoa đầu cô dặn dò.

Anh đỡ cô vào phòng tắm, rồi ra ngoài chờ. Vũ Minh Nguyệt đi đứng khó khăn, cô lấy khăn lông thấm nước rồi lau nhẹ cơ thể, để tránh làm ướt vết thương.

" Thôi chết, mình quên mang đồ vào rồi!" Vũ Minh Nguyệt giật mình, khi cô quên đem quần áo để thay.

Trong phòng tắm, ngoại trừ hai cái khăn lông nhỏ xíu, thì chẳng có gì để mặc cả. Cô tập tễnh đi đến cửa, rồi ngại ngùng gọi Lệ Tử Sâm.

" Tử Sâm, em quên mang quần áo rồi! Anh có thể giúp em lấy được không?"

Bên ngoài im phăng phắc, không một tiếng trả lời. Vũ Minh Nguyệt hé cửa ra, cô đảo mắt quan sát một vòng, không thấy Lệ Tử Sâm ở trong phòng. Cô đành lấy khăn nhỏ che chắn phía trước, rồi cố chịu đau bước nhanh ra.

Vũ Minh Nguyệt đi đến tủ quần áo, cô đưa tay mở cửa tủ ra, thì cả người như chết lặng. Bên trong không có lấy một bộ quần áo bình thường. Đồ ngủ kiểu nữ hầu gợi cảm, còn có thỏ đen quyến rũ. Vũ Minh Nguyệt đứng hình tại chỗ. cô mặc thế quái nào bây giờ đây.

Sợ Lệ Tử Sâm đi vào, cô leo lên giường trùm chăn kín mít, dù cho mồ hôi đầm đìa trên trán. Chẳng bao lâu Lệ Tử Sâm mở cửa đi vào, lần này anh mang cho cô một ly ca cao sữa nóng.

" Minh Nguyệt, em làm sao vậy? Sao lại trùm chăn như thế, cơ thể em không khỏe? Hay bị Tử Kỳ dọa cho sợ rồi!" Thấy Vũ Minh Nguyệt cuộn mình trong chăn, anh lo lắng hỏi.

" Tử Sâm, em không có quần áo để thay!" Cô như muốn khóc nhìn anh trả lời.

Lệ Tử Sâm cả người khựng lại, không có quần áo để thay nghĩa là bây giờ cô đang trần như nhộng sau lớp chăn. Nghĩ đến đó, hô hấp của anh liền nặng nề, cả người nóng rực lên.


" Sao lại không có được? Để anh xem thử!" Cố gắng giữ gìn chút lí trí còn sót lại, Lệ Tử Sâm kìm chế dục vọng nói. Anh đến tủ quần áo.

" Đừng mà!" Vũ Minh Nguyệt hốt hoảng kêu lên.

Nhưng là không kịp, Lệ Tử Sâm đã nhìn thấy hết những thứ bên trong. Suy nghĩ của anh lại hiện lên hình ảnh mê hoặc của Vũ Minh Nguyệt, khi cô mặc những bộ đồ ngủ thế này.

" Để anh ra ngoài tìm quần áo khác cho em!" Anh đóng sập tủ lại, rồi đi đến cửa, nhưng bây giờ cửa đã bị Đường Cẩm Hoa khóa ngoài.

" Tử Sâm, mẹ là tạo cơ hội cho hai đứa con đó! Mau chóng sinh cháu cho mẹ đi!" Đường Cẩm Hoa bên ngoài nói vọng vào.

" Hừm, muốn ta chờ sao! Bà già này không thích chờ!" Bà ấy xoay người lại nói nhỏ, rồi mới thư thái trở về phòng của mình.

Lệ Tử Sâm lại nhìn Vũ Minh Nguyệt, khuôn mặt cô bây giờ thật đáng thương.

\_\_\_\_\_\_