Hôn Nhân Chắp Vá! Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 122: không tha cho cô ta.






Lệ Tư Ý bất ngờ đan xen sợ hãi, cô ta lại không nghĩ đến Lệ Tử Sâm có thể tìm đến nơi này. Đám côn đồ kia rất thông minh, bọn chúng biết cách tránh camera cơ mà, sao lại để bị phát hiện chứ?

" A Tự, bắt hết bọn chúng lại! Không được để tên nào thoát khỏi đây, phục vụ bọn chúng cho tốt vào!" Lệ Tử Sâm đanh thép ra lệnh.

Bên ngoài vệ sĩ nhanh chóng xông vào bên trong, hai bên lại bắt đầu giao chiến. Nhưng những tên côn đồ chỉ có vài tên, bọn chúng nào phải đối thủ của Lệ Tử Sâm.

" Không, mình không thể tiếp tục ở đây được, mình phải chạy thôi!" Lệ Tư Ý biết bản thân cô ta đang gặp nguy hiểm, liền tính đến bài chuồn. Tranh thủ không ai để ý đến mình, cô ta lén lút đi ra cửa.

" Tư Ý tiểu thư, cô là muốn đi đâu?" A Tự bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ta, hắn nở nụ cười quỷ dị hỏi.


" Ngươi..."

" Bốp!" Lệ Tư Ý còn chưa kịp nói hết, phía sau đã bị người đánh trúng, cô ta liền ngã xuống đất ngất đi.

" Muốn chạy? Chờ kiếp sau đi!" A Tự khinh thường nhìn cô ta nói.

Bên này Vũ Minh Nguyệt thoát khỏi sự khống chế, cô vội vàng chạy đến chỗ Đường Cẩm Hoa." Tử Sâm, mẹ ngất rồi! Mau đưa mẹ đến bệnh viện ngay đi, máu chảy rất nhiều!"

" Minh Nguyệt, em mau buông tay ra đi! Anh sẽ đưa mẹ đi bây giờ, em bình tĩnh lại một chút!" Lệ Tử Sâm ngồi xuống nói, anh bế Đường Cẩm Hoa đứng lên đi nhanh ra ngoài.

" Mẹ, cố chịu đựng một chút, con đưa mẹ đến bệnh viện!" Anh lo lắng nói nhỏ.

Đám côn đồ bị đánh đến không biết gì, bọn chúng nằm dưới sàn nhà thở dốc, mặt mũi không còn nhận ra là ai nữa.

Lệ Tử Sâm lái xe đi rồi, Vũ Minh Nguyệt lúc này mới chạy đến ôm Tử Thành lên vỗ về. A Tự sắp xếp cho cô một chiếc xe đến bệnh viện, bởi vì trên người cô cũng xây xát không ít.

Lệ Từ Liêm nhận được tin tức, ông ấy cũng cấp tốc chạy đến bệnh viện." Tử Sâm, mẹ con bà ấy thế nào rồi?"

" Ba, tình hình của mẹ hiện tại không được khả quan cho lắm, vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật!"

" Gì cơ? Bà ấy sao có thể như vậy? Là ai, là kẻ nào đã khiến bà ấy bị thương?" Ông ấy tức giận hỏi.


" Là Lệ Tư Ý! Ba, chính cô ta là người đã ra tay với mẹ!" Vũ Minh Nguyệt vừa xử lý vết thương xong đi đến, nghe thấy ông ấy hỏi cô liền trả lời.

" Lệ Tư Ý? Ta đúng thật là có mắt như mù, đem cái đứa ngỗ nghịch này phủng trong lòng bàn tay, để giờ nó hại vợ con ta như thế này đây!" Lệ Từ Liêm đau lòng nói, ông ta tự trách bản thân mình, đến giờ ông ta mới nhận ra bộ mặt thật của cô ta.

" Mẹ chắc chắn sẽ không sao đâu, ba đừng lo lắng quá! Ông trời không tuyệt đường ai bao giờ, người tốt nhất định sẽ gặp lành!" Minh Nguyệt cố an ủi ông ấy, cô biết Lệ Từ Liêm thương Đường Cẩm Hoa nhiều thế nào.

" Tử Sâm, nếu như Tư Ý không phải người nhà Lệ Gia, vậy thì con cứ mạnh tay mà xử lý nó! Loại rắn độc hại người này, tuyệt đối không thể tha cho nó dễ dàng được!" Ông ấy nghiến răng nói.

" Vâng, con nhất định sẽ không để yên cho cô ta!" Lệ Tử Sâm gật đầu đáp, hành động này của Lệ Tư Ý như giọt nước tràn ly, anh không thể lại tiếp tục buông tha cho cô ta.

May mắn là ca phẫu thuật của Đường Cẩm Hoa thành công, bà ấy tạm thời đã qua được cơn nguy hiểm, chỉ là vẫn còn hôn mê chưa biết khi nào tỉnh lại.

Lệ Từ Liêm những ngày sau đó giao hết công việc cho Lệ Tử Sâm, ông ấy ở lại bệnh viện chăm sóc cho bà ấy. Dù là kết hôn vì lợi ích gia tộc, nhưng ông ấy yêu Đường Cẩm Hoa còn hơn chính bản thân mình.

" Cẩm Hoa, em phải mau chóng tỉnh lại đó, anh không thể sống mà thiếu em được! Chỉ cần em có thể khỏe lại, muốn anh như thế nào cũng được!" Ông ấy vừa lau mặt, lại vừa tâm sự với bà ấy.

Vũ Minh Nguyệt đúng giờ mang cơm trưa đến, cô cũng đưa Tử Thành theo. Biết đâu được bà ấy nghe thấy tiếng cháu nội, liền sẽ mau chóng tỉnh lại.

" Ba, con mang cơm trưa đến rồi! Ba đến ăn đi kẻo nguội, để con chăm sóc mẹ thay ba!" Cô đặt hộp thức ăn lên bàn, rồi đi đến giường bệnh.

" Cứ để ở đó đi, lát ba sẽ ăn sau!" Ông ấy thở dài đáp.


" Bây giờ mẹ rất cần ba bên cạnh, nếu ba không chịu ăn cơm, lỡ như xảy ra chuyện thì ai sẽ chăm sóc cho mẹ đây?" Cô dùng Đường Cẩm Hoa khích ông ấy.

Quả nhiên là có tác dụng, Lệ Từ Liêm ngoan ngoãn đi ăn trưa. Vũ Minh Nguyệt mỉm cười, tình yêu của ba mẹ chồng khiến cô rất ngưỡng mộ.

Nhà kho Lệ Gia.

Lệ Tư Ý đã bị bắt mang đến đây, mấy ngày nay cũng không có ai cho cô ta dùng bữa, cô ta đói đến mức mí mắt mở cũng không lên. Nơi này rộng lớn, nhưng chỉ có côn trùng và chuột làm bạn với cô ta, không có lấy một bóng người.

Ban ngày trời nóng như lửa đốt, nhưng ban đêm lại lạnh đến thấu xương, cô ta sắp bị hành hạ đến chết rồi.

" Nước...cho tôi nước..." Khát đến môi cũng nứt nẻ, cô a thều thào kêu lên. Nhưng nơi này ngoại trừ cô ta thì chẳng có người, ai sẽ nghe thấy cô ta gọi đây.

Lúc đầu đến đây, cô ta la hét cả ngày, khiến vệ sĩ bên ngoài cũng cảm thấy đau đầu, nhưng bây giờ thì không kêu la được nữa rồi.

\_\_\_\_\_**