Vu Khả bắt đầu chuyến du lịch của mình, thế mà cũng được một tháng rồi.
Bây giờ cô vẫn đang ở Pháp, trong nước lại không ít biến động.
Sau khi tin li hôn của cô được tung ra, để giữ mối quan hệ hai nhà, nhà hắn và nhà cô vẫn tiếp tục hợp tác đầu tư kinh doanh.
Ba mẹ cô chiều cô cũng mệt rồi nên mặc sức cô bay nhảy, họ đều không quan tâm cô đang ở nước nào nữa, thỉnh thoảng cũng chỉ gọi điện nói một hai câu rồi tắt.
Hôm nay lại có tin mới, Trình Gia với Dương Gia muốn liên hôn.
Trình Diệp và đại tiểu thư Dương Gia - Diệp Tú Anh chuẩn bị đính hôn.
Vu Khả nghe xong tin tức này, không biết bản thân nên vui hay buồn.
Chẳng phải đây là điều cô muốn sao? Cô không xứng với hắn, hắn có người mới cô nên chúc phúc mới phải, tại sao lại đau lòng chứ?
Dương Tú Anh này cô biết, cô ta rất xinh đẹp, lại có học thức, nghe bảo đi du học nước ngoài, đứng với Trình Diệp thì là trai tài gái sắc rồi.
Mà cô thì… thôi bỏ đi, chính cô không biết giữ, than thở làm gì nữa.
Vu Khả về nước, cô cũng không báo ba mẹ biết, tự tới một thành phố khác làm ăn.
Cũng không thể suốt ngày ăn bám được, cô phải nên học cách kinh doanh rồi.
Cô lại mở một tiệm bánh ngọt vì đó vừa là sở thích của cô vừa là ước mơ nhỏ nhoi của cô.
Công việc thuận lợi hơn mong đợi, nhưng sức khoẻ lại có vấn đề.
“Cái gì, tôi có thai? Các người có nhầm không?”
“Cô nghĩ xem kì kinh nguyệt của cô bao lâu rồi không tới? Chỉ mới 2 tháng thôi, có thể bỏ được.”
Bác sĩ nữ nhìn phản ứng của cô, lại nhìn cô còn rất trẻ, ăn mặc phong cách như vậy hẳn là tiểu thư nhà nào thích chơi bời rồi gây hoạ, những người như vậy bà gặp rất nhiều, mà đa số thì bỏ thai.
Vu Khả trợn tròn mắt nhìn bà ta.
Thật sự không thể nào có thai được.
Làm sao có thể chứ, nhưng nếu có, cô sẽ không bỏ.
“Ai nói tôi muốn bỏ? Tôi nuôi!” Cô đập tay xuống bàn, cao ngạo bước ra khỏi phòng khám.
Vậy liền có thai rồi, sao lại đến lúc này chứ? Không phải cô đã đi bệnh viện làm vòng tránh thai rồi sao?
Vu Khả vốn định điện đến bệnh viện hỏi lại đột nhiên nhớ lại ngày hôm đó.
Hôm đó cô đã chuẩn bị lên bàn phẫu thuật lại nhận được cuộc gọi từ gia đình, lại là chuyện trăng hoa của Trình Diệp buộc cô phải xử lí… sau đó cô liền quên mất chuyện này, cứ nghĩ bản thân đã làm rồi.
Vu Khả đỡ trán, bật cười thành tiếng.
Ông trời thật biết cách trêu đùa cô, cô biết lỗi rồi vẫn muốn trừng trị cô mà.
Cô không muốn bỏ nó nhưng lại chẳng thể giữ lại.
Trình Diệp không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô, hắn lại đã có hôn ước, cô sao có thể mặt dày đưa đứa bé đến.
Huống hồ hắn có thể sẽ không tin đứa bé là của hắn.
Giữ thì giữ, một mình cô nuôi vậy, xem như là món quà ông trời tặng cô, để cô không còn cô đơn nữa.
Lại qua thêm hai tháng nữa, cô đã ngấm hơn thế nào là nỗi vất vả của mẹ.
Từ lúc mang thai cô luôn bị ốm nghén, hay bị chuột rút khiến cô lúc nào cũng rơi vào mệt mỏi.
Hôm nay cô lại một mình đi khám thai, làm mẹ đơn thân thật không dễ dàng gì.
“Chúc mừng cô, hai đứa bé phát triển rất tốt.”
Phải, trong bụng cô là một cặp song sinh cùng trứng, bác sĩ bảo là song sinh nam, bảo sao nó quậy cô như vậy.
Vu Khả sau khi nhận tờ giấy khám thai cùng hình ảnh siêu âm, cả người đều cảm thấy hạnh phúc.
Trong bụng cô có hai sinh mạng đấy, bảo sao bụng lại lớn như vậy.
Chỉ là cô có chút đau lòng, mắt đỏ lên.
Không biết cô đang lo cái gì nữa, lòng cứ dâng lên cảm giác lo lắng không thể tả được.
Cô đi bộ từ bệnh viện về tiệm bánh, trên đường gặp một xe bán khoai lang nướng, cô nhìn lên trời, đã sắp tới mùa xuân rồi, bên ấy chắc ấm lắm, còn cô lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô nhớ lúc còn nhỏ, vào một ngày đông, cô và hắn cùng trốn ra ngoài chơi, sau đó đều bị lạc.
Hôm đó tuyết rơi, cô vừa lạnh lại đói, đúng lúc xe bán khoai đi qua, mắt cô cứ nhìn chằm chằm chiếc xe đó.
Nhưng trên người cả hai đứa đều không có tiền.
Lúc đó hắn đã ôm lấy cô, lớn giọng: “Nếu cậu muốn ăn thì… để ngày mai tôi mua cho.
Bây giờ không có tiền.”
Cô nghe thấy hắn nói vậy, lập tức bật cười.
Sau đó hai người được tìm thấy, cũng không đợi đến ngày mai, trong tối hôm đó hắn liền đi mua cho cô, còn đến tận nhà trao tận tay cho cô mấy củ khoai lang nướng.
Hoá ra hắn vẫn luôn ấm áp với cô như vậy, dù mạnh miệng bao nhiêu thì trái tim vẫn ấm áp dành cho cô hết tình yêu của mình.
Mắt cô nhoè đi, hình như cô gặp ảo giác rồi, phía trước cô là người mà cô đang nhớ, hắn đang đứng trước mắt, ở đó nhìn cô.
“Khả Khả, sao em lại ở đây.”.