Ánh mắt Vu Khả mơ màng, dựa vào người anh.
“Khả Khả, anh đưa em đi ngủ nhé?”
“Không muốn, tôi còn muốn uống nữa.”
“Được.”
“Sao hôm nay anh khác quá vậy?”
Trước câu hỏi của cô, hắn không biết trả lời thế nào.
Vu Khả ôm lấy cánh tay hắn, dụi đầu vào tựa như một chú cún con.
“Khả Khả, em còn làm vậy là anh mượn rượu làm bậy đấy.” Trình Diệp dở khóc dở cười, không biết nên làm sao với cô.
Làm sao đây, hắn lại có phản ứng rồi.
Ở bên cạnh cô, hắn lại dễ dàng bị cô làm cô mất khống chế.
“Anh thử xem, tôi thách anh đấy!” Với bản tính cứ thích đấu đá của cô, cô lại lấn tới, lần này là sà vào lòng hắn mà dụi.
Hắn lật người cô lại, giữ gáy cô, nhắm môi cô hôn xuống.
Hắn hôn rất nhẹ nhàng, từng bước từng bước xâm lấn miệng cô.
Vu Khả mơ màng vòng tay qua cô hắn, lại khiến hắn thêm hưng phấn.
“Khả Khả, là em tự làm tự chịu.
Em phóng hoả thì tự em dập.” Hắn nói xong lại hôn.
Hắn hôn từ môi, xuống cổ, xuống xương quai xanh.
Mỗi chỗ hắn hôn qua đều để lại dấu vết.
Tay hắn từ từ đưa vào, mơn trớn trên làn da của cô, lần mò cởi khoá váy của cô xuống, sau đó lại dần di chuyển xuống.
“Khả Khả, em ướt rồi.”
Vu Khả không nói gì, vẫn mơ mơ màng màng ôm lấy cổ anh.
Trình Diệp cởi luôn vật cản cuối cùng, hôn lên bầu ngực cô, ngón tay mân mê *** ***** phía dưới.
“Anh cho vào nhé?”
Vu Khả gật đầu, nằm yên để hắn tự động.
Chuyện này không biết hắn và cô đã làm bao nhiêu lần, lần thứ nhất không nhớ, nhưng những lần tiếp theo đều là hắn ép buộc cô, chưa từng đi theo trình tự các bước.
Trình Diệp đẩy vào, cô không nhịn được mà “ưm” một tiếng, càng khiến anh hưng phấn hơn, vận động mạnh hơn.
Vu Khả chìm trong hoan ái, gương mặt đỏ ửng.
Nhưng chưa được bao lâu, cô vì đau mà giật mình, tỉnh táo hơn vài phần.
“Trình Diệp, đau đấy!” Cô nói với vẻ hờn dỗi, đấm vào người hắn.
“Ở trên giường em mới chân thật nhất.
Vu Khả, đừng li hôn với anh, có được không? Rõ ràng em có phản ứng với anh.” Hắn vừa nói, vừa khuấy đảo trên người cô.
Lời nói tà mị của hắn thì thầm bên tai Vu Khả, khiến cô lại một lần nữa mơ màng mà chìm vào hoan ái.
“Khả Khả...!Khả Khả...” anh yêu em, rất yêu em...
Hắn gọi tên cô, nhưng những gì muốn nói đều chôn ở trong lòng.
Kết thúc mọi chuyện, hắn ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.
Sợ rằng đây chính là đêm cuối cùng của cô và hắn rồi.
[...]
Lúc Vu Khả tỉnh dậy nắng đã chiếu vào đầu giường, cô uể oải che mắt lại, những hình ảnh mờ nhạt lại hiện ra trong đầu.
Vu Khả giật mình, ngồi bật dậy, che mặt mình lại.
Cô...!tối qua cô lại bị khuất phục dưới thân hắn...!còn không biết làm ra chuyện xấu hổ như vậy.
Nhưng mà cũng kết thúc rồi, hôm nay cô phải đến cục dân chính.
Vu Khả rời giường, vệ sinh cá nhân xong, cố ý chọn bộ váy đẹp nhất trong tủ, tự trang điểm cho mình.
Cô đoán mấy người li hôn sẽ giống cô, trang điểm thật đẹp, sau đó thoát khỏi nấm mồ hôn nhân.
Cô đến cục dân chính, Trình Diệp đã đợi sẵn ở đó.
Hắn vẫn luôn sơ mi trắng quần tây kèm áo vest bảnh bao.
Tinh thần hắn cũng có vẻ rất tốt, chắc cũng giống như cô đi.
Nhưng vừa thấy cô, hắn lại nhíu mày không vui.
“Đến rồi hả?”
“Ừ.
Vào thôi.” Vu Khả lạnh nhạt, cao ngạo từng bước hướng cửa cục dân chính đi vào.
Trình Diệp ở phía sau, hơi bất mãn.
Ly hôn khiến cô vui vậy sao, còn trang điểm lộng lẫy như vậy, muốn người ta nghĩ cô gả cho hắn rất uất ức, ly hôn là được giải thoát rồi sao?
Hắn hậm hực đi theo sau.
Vu Khả ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được chuyện cô mong muốn sắp thành lại bị hoãn lại.
Điện thoại rung lên, Vu Khả mở ra nghe, mặt trở nên lo lắng: “Mẹ không sao chứ?”
“Ngã cầu thang, gãy chân như em lần trước.
Mau đến đây đi.” Là tiếng người anh trai của cô.
Vu Khả nhìn cửa, lại nghe tiếng nói của anh, nhìn sang Trình Diệp, không biết nên làm sao.
“Sao vậy?”
“Mẹ bị ngã gãy chân.” Cô uất ức, bĩu môi.
“Vậy chúng ta đến bệnh viện, chỗ này còn đông lắm.” Hắn nghe vậy, cũng sốt ruột.
“Đành vậy thôi.” Vu Khả thất vọng, đi theo anh đi lấy xe.
Trình Diệp có chút vui sướng trong lòng.
Mẹ vợ là người cẩn thận, sao có thể bị ngã cầu thang chứ, chắc lại là kế hoãn binh của bà mà..