Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Quyển 3 - Chương 15




Triệu Manh lúc này thật sự hoàn toàn bối rối. Một chân cô ta còn đang thò ra bên ngoài lan can. Chử Đồng nghiêng đầu nhìn cô ta, tựa hồ đang đợi cô ta có động tác.

Giản Trì Hoài ngại ánh mặt trời quá chói chang, anh giơ cánh tay lên, vừa khéo che đi một chút nắng cho Chử Đồng. Bên cạnh có một thầy giáo bước tới, " cảnh sát và xe cứu hộ đều đã tới, hai người cố gắng kéo dài thời gian, ngàn vạn lần đừng để cho em ấy nhảy xuống nha. "

Chử Đồng nghe xong, không khỏi giương cao giọng nói, " em nghe thấy chưa? Có phải muốn chờ dưới lầu kê đệm xong xuôi, sau đó em mới chịu nhảy xuống không? Đây là lầu bốn đó, nói không chừng không ngã trúng đệm cũng chết thôi. "

Một chân của Triệu Manh đang vắt trên lan can chợt run rẩy. Chử Đồng tiến bước lên, cả người đều dựa vào lan can. Cô nhìn xuống dưới lầu. Quả nhiên, nhân viên cứu hộ đang nhanh chóng chuẩn bị ứng cứu. Vốn dĩ Triệu Manh đang kích động, nhưng lúc Chử Đồng đến gần thêm một bước, cô ta cũng không hề làm ra động tác nào kịch liệt hơn hoặc la hét bảo dừng lại. Với khoảng cách này, Chử Đồng vươn tay ra một cái là có thể lôi được cô ta trở lại.

Thế nhưng Chử Đồng lại không hề có ý muốn nhanh chóng cứu người. Cô thu hồi tầm mắt lạnh lùng rơi vào trên mặt Triệu Manh, " em biết chị làm nghề gì không? Chị là một phóng viên ngành đời sống. Cảnh tượng này, chị hầu như cứ một tháng lại thấy được một lần. Lúc chị đang đeo máy chụp hình, chị sẽ giúp một tay khuyên nhủ em. Bởi vì chị là phóng viên, đó là trách nhiệm của chị. Nhưng bây giờ không phải vậy, vì thế chị khuyên em nên đi chết. Bởi vì mỗi một kẻ muốn lấy cách thức tiêu cực để kết thúc tính mạng của mình đều không đáng được tôn trọng. Đặc biệt là những người như em vậy. Nếu em vẫn giữ nguyên quyết định này, một bước nhảy xuống là được rồi, cần gì cứ phải vắt chân ở đây cho người ta nhìn ngắm cười cợt chứ, cũng đu bám được hơn nửa canh giờ rồi, chân có tê không? "

Triệu Manh mang một gương mặt trắng bệch đến mức không cách nào diễn tả được. Đôi môi cô ta run rẩy. Bàn tay Giản Trì Hoài vươn tới Chử Đồng, một phát nắm lấy cổ tay của cô rồi kéo cô về phía mình. Lỡ đâu lát nữa Triệu Manh lại nổi cơn điên, làm hại tới bà xã của anh, anh sẽ không chịu nổi đâu.

Chử Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh, " em không có chuyện gì đâu. "

Mấy thầy cô sau lưng Giản Trì Hoài nãy giờ cũng bị Chử Đồng doạ sợ chết khiếp. Cô cô vội vàng hùa nhau khuyên lơn, " bạn nữ sinh, em đừng như vậy, mau xuống đây đi, có chuyện gì từ từ nói. "

" đúng vậy, " Giản Trì Hoài tiếp lời, " xuống đây đi, vừa khéo đi bệnh viện kiểm tra một chút, chuẩn bị cho tốt kết quả khám thai. Sau này tôi cũng sẽ không ra mặt đâu, luật sư của tôi sẽ liên lạc với em. "

" Giản giáo sư! " Triệu Manh thất thanh khóc rống. Một thầy giáo thừa dịp xông lên ôm lấy cô ta. Triệu Manh cũng không dám giãy dụa, cứ như vậy bị lôi xuống mặt đất. Chử Đồng nhẹ cong một bên khóe miệng, " Diễn sâu quá. Nếu đặt vào trường hợp buổi lễ tốt nghiệp của học viện điện ảnh, nói không chừng còn có thể nổi tiếng hơn. "

Triệu Manh nghe vậy, càng khóc lóc gào thét lớn tiếng. Giản Trì Hoài nắm lấy bả vai Chử Đồng. Trước mặt lúc nhúc đầy sinh viên, từng đôi mắt khác thường rơi về phía bọn họ. Chử Đồng lúc này không chịu nổi khi nhìn thấy Giản Trì Hoài bị người ta bêu xấu như vậy. Ánh mắt cô hung hăng nhìn chằm chằm vào Triệu Manh đang ngồi dưới đất thất thanh khóc rống kia.

Một cô giáo lớn tuổi ngồi xuống bên cạnh khuyên nhủ, " đứa bé này, thi vào Thành Đại cũng không dễ dàng gì. Con là toàn bộ hy vọng của ba mẹ, đừng dễ dàng phá hủy hết như vậy mà. "

Triệu Manh bây giờ bất kể chuyện cô ta nói là thật hay giả, nhưng dù gì cô ta cũng là người bị thiệt thòi, dễ dàng được thông cảm hơn. Bạn bè cùng phòng trong ký túc xá cũng bước ra, xông tới ôm lấy bả vai Triệu Manh, " Manh Manh, sao cậu lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Cậu hù chết bọn mình rồi. "

Trong lòng Chử Đồng lại càng thêm tức tối không thể nói ra được. Ánh mắt cô liếc qua Giản Trì Hoài ở bên cạnh. Người đàn ông này, cao lớn, lạnh lùng, cũng không nói nhiều. Nhưng anh mới là người bị đẩy ra trước đầu sóng ngọn gió. Một giáo sư đại học làm lớn bụng của học trò mình, tội danh này đủ để đem một người có danh tiếng hủy hoại cho thành nát bét.

" không phải là mình không muốn sống, mà mình sống không nổi nữa rồi. " Hai tay Triệu Manh che mặt, hai bả vai bởi vì khóc thút thít mà càng thêm run rẩy.

Giản Trì Hoài vẫn chỉ thờ ơ quan sát như cũ, nhưng Chử Đồng thì hết chịu nổi. Cô bước lên phía trước, " em mang thai phải không? Bao lâu rồi? "

Triệu Manh không dám nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt giấu sau bàn tay, " mới vừa, mới vừa phát hiện ra. "

Trước người Chử Đồng đeo một cái túi nhỏ, đôi mắt nhẹ híp lại. Cái túi này là Giản Trì Hoài mua cho cô, khá nhẹ, vì thế đặc biệt thích hợp mang vào mùa hè. Cô dùng cũng sắp được hai năm rồi, còn chưa chịu đổi. Cô đem túi mở ra, lục lọi lung tung bên trong cái túi nhỏ, quả nhiên có thứ đó.

Chử Đồng đem nó lấy ra, xé giấy bọc, sau đó ném thứ gì đó hình que dài về phía Triệu Manh, " thử đi, bây giờ đi thử ngay lập tức. Nếu như có thể ra kết quả hai vạch, bọn chị sẽ từ từ nói chuyện với em. "

Sắc mặt Triệu Manh trở nên cứng đờ, " đây, đây là cái gì? "

" thế nào, ngay cả thứ này là cái gì cũng không biết? Que thử thai, chị trước đây mua cả đống, trong cái túi xách nào cũng nhét đầy ắp, không nghĩ tới chị mang bầu rồi, còn có thể dùng vào việc này, đi đi. "

Loading...

Triệu Manh bỗng nhiên run lên. Cô ta dùng sức lắc đầu, " em không muốn thử, em không làm đâu, đây là sỉ nhục đối với em. "

" bộ dáng này của em, chẳng lẽ cứ nằm gào khóc ăn vạ ở đây, chờ bị người ta sỉ nhục sao? " Chử Đồng hỏi ngược lại.

Tâm tình Triệu Manh lại trở nên kích động. Một cô giáo trông thấy kết quả càng lúc càng xấu, ngẩng đầu lên nhìn Giản Trì Hoài, " Giản giáo sư, trước tiên cứ như vậy đi, đừng kích động em ấy nữa. Ở đây phơi nắng cũng hơn nửa giờ rồi, nếu thật sự gặp chuyện không may thì không ổn đâu. "

Chử Đồng nâng cằm lên, " Triệu Manh, chồng chị sẽ không có quan hệ gì mờ ám với em đâu. Em muốn dựng chuyện để nổi tiếng, em tìm lộn người rồi. Chị không cần chờ kết quả khám thai của em, bởi vì em căn bản khám không ra được đâu. Em cũng đừng hỏi chị, dựa vào cái gì mà tin tưởng anh ấy như vậy. Chị là thánh cuồng chồng. Lại nói, sao em không nhìn kỹ một chút xem anh ấy là ai? CEO của Dịch Lục Soát đấy, nữ nghệ sĩ dưới tay cũng có thể đem ký túc xá này ở chật ních luôn. Lại nói kẻ đã bước chân vào được trong giới giải trí, người nào không có ngoại hình hơn người? Anh ấy cần gì phải tìm học trò của mình? Mấy người cũng đừng nói với tôi, dàn xếp ổn thỏa, từ từ giải quyết. Không có gì để giải quyết hết, nên làm gì thì cứ làm thế ấy. Các thầy cô, Giản Trì Hoài là người như thế nào, tin rằng mọi người cũng rõ ràng. Tôi không muốn thương lượng gì hết. Em ấy muốn gây chuyện, chúng tôi theo hầu tới cùng. Một nữ sinh còn chưa tốt nghiệp đã thêu dệt ra được scandal ghê tởm như vậy, tôi xem sau này em ấy còn mặt mũi gì nữa. "

Triệu Manh cắn chặt hàm răng, bị chọc tức đến mức hầu như nói không nên lời. Cô ta nắm chặt tay của người bên cạnh, " chị, chị quá khinh thường người khác. "

Chử Đồng nhẹ nhàng cười nói, " Manh Manh, đứng lên, đứng lên nói chuyện cho đàng hoàng với chị. "

Triệu Manh lại gào lên khóc lớn tiếng. Giản Trì Hoài đứng bên cạnh, không hề có chút khó chịu nào. Anh giống như một người xem náo nhiệt, mang theo ánh mắt dung túng cưng chiều, đứng xem cảnh cao trào của vở tuồng " Nữ sinh bị ngược ".

Tay Chử Đồng đặt lên lan can bên cạnh, ngón tay nghịch nghịch tóc bên gò má, " có lẽ mọi người sẽ cảm thấy tôi không có tình người. Em ấy cũng đã như vậy rồi, tôi lại còn không để ý tới sống chết của em ấy. Nhưng tôi xin mọi người thông cảm. Giản Trì Hoài là chồng tôi, là người tôi yêu, nếu như có ngày mọi người cũng gặp phải chuyện y như vậy, mọi người sẽ hiểu. Hôm nay đột nhiên nảy ra một Triệu Manh nói mang thai, ngày mai lại nảy ra thêm một Lý Manh cũng nói mang thai. Chồng tôi chỉ cao được có một mét tám mươi sáu thôi, còn chưa đủ để hứng được hết được những thứ nước bẩn đó đâu. Nếu như có lần sau, chúng ta đề ra luật chơi cho đơn giản rõ ràng đi. Nếu nói mang thai, được, ném kết quả khám thai ở đây rồi hẵng nói chuyện với tôi, đây là bước đầu tiên. Bước thứ hai, chứng minh đứa nhỏ này là của chồng tôi, sau đó em mới có tư cách ở đây tìm cái chết nhé, OK? "

Cô giáo ngồi bên cạnh Triệu Manh há hốc mồm. Tầm mắt Chử Đồng miễn cưỡng từ trên người Triệu Manh dời đi, " tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sáng tỏ sao? Vỗ tay cái coi. "

Xung quanh đang yên tĩnh không một tiếng động, lại quả nhiên có người vỗ tay thật. Đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Chử Đồng vươn tay ra khoác lên cánh tay Giản Trì Hoài. Anh dẫn theo cô, lúc xuống lầu đi rất chậm, chăm sóc cô từng bước lớn bước nhỏ, tâm tình hình như cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì cả.

Bước ra khỏi khu ký túc xá, Giản Trì Hoài đưa cô đến phòng làm việc trước. Anh xoay người định rời đi, Chử Đồng kéo bàn tay của anh lại, " anh định đi đâu? "

" đi dạy. "

" còn có tâm tình đi dạy sao? "

" tại sao không? " Giản Trì Hoài dừng lại bước chân. Anh trở lại bàn làm việc trước mặt, hai tay chống lên mặt bàn, " chẳng lẽ em thật sự tin chuyện đó? "

" em đương nhiên không tin. "

" vậy thì có ảnh hưởng gì đâu? Chẳng lẽ vì cô ta, anh còn có thể không đi làm không ăn cơm? "

Chử Đồng im lặng, sau đó tươi cười, " ừ, anh có thể nghĩ được vậy thì tốt. "

" thế nào nghe lại giống như em sợ anh sẽ vướng mắc trong lòng ấy nhỉ? "

" dù sao cũng bị người ta hắt nước bẩn như vậy, cục tức này làm sao có thể nuốt trôi được đây? "

Giản Trì Hoài khẽ mỉm cười, khóe mắt ánh lên sáng rỡ vui vẻ, " cũng quen rồi. Chồng em quá ưu tú mà, nhất định sẽ có vài người muốn đeo bám. Anh giống như một đám lửa nóng bỏng, biết bao kẻ tăm tối đều muốn thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ vì nhất thân......" Giản Trì Hoài diễn tả bằng tay, " nhất thân phương trạch * "

Phụt --

Chử Đồng vuốt vuốt môi, " Giản Trì Hoài, " nhất thân phương trạch " là để chỉ con gái. Em vốn còn muốn nói, anh có thể đi làm thầy giáo môn ngữ Văn đấy. "

*: được gần gũi một lần là nghiện luôn không sao quên được

" anh đương nhiên biết rõ. Chẳng qua là anh so hơn phân nửa số phụ nữ đều đẹp mắt hơn nhiều. Điểm này không thể nghi ngờ chứ? "

" tốt hơn hết là anh nên đi dạy đi. " Chử Đồng ngồi vào trước bàn. Giản Trì Hoài khẽ xoa đầu cô, " đừng chơi máy vi tính, chờ anh trở lại. "

" vâng. "

Sau khi Giản Trì Hoài đi khỏi, Chử Đồng trăm nhàm ngàn chán ngồi trong phòng làm việc. Cô là người không thể ngồi yên một chỗ, không tới năm phút đã đi theo xuống lớp. Đi tới cạnh cửa sổ bục giảng của phòng học, cô nhìn thấy Giản Trì Hoài đang đứng trên bục giảng, " thầy biết các em đối với một số việc rất tò mò, nhưng mắt thấy tai nghe không nhất định là sự thật. Mới vừa rồi thầy có một số việc phải xử lý, được rồi, học thôi. "

Dưới lớp có bạn học đang xì xào bàn tán. Chử Đồng đứng bên ngoài cửa sổ, vừa khéo dựa vào cửa sổ của một sinh viên đang cầm IPAD xem trang web nhà trường. Chuyện xảy ra mới vừa rồi ở khu ký túc xá đã bị người ta quay lại video đăng lên trang web.

Chử Đồng lặng lẽ lui về phía sau hai bước. Gần tới kỳ nghỉ hè, trong sân trường bức bối vô cùng, mặt đất nóng bỏng, đi giày xăng đan mà vẫn cảm thấy giống như đang đạp lên vỉ nướng vậy. Chử Đồng đi đến dưới một tán cây râm mát. Đứng không bao lâu, tiếng chuông tan học liền vang lên.

Từ lối ra trong phòng học, từng tốp năm tốp ba sinh viên ùa ra. Giản Trì Hoài cầm giáo án định trở về phòng làm việc, lại chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Anh đi thẳng tới đó, giọng nói mang theo chút không vui, " em muốn đứng ở đây chờ đến khi bị cảm nắng sao? "

" không muốn ngồi đợi trong phòng điều hoà. Giản Trì Hoài, chúng ta về nhà đi? "

" được, đi thôi. " anh cũng không quay lại phòng làm việc, trực tiếp dẫn theo cô đi tới bãi đậu xe. Trên đường trở về, Chử Đồng tâm sự nặng nề. Người đàn ông đi ngang qua trung tâm thương mại, đem xe dừng ở ven đường. Chử Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, " tại sao lại dừng xe? "

" mua kem cho em. "

" không cần, " Chử Đồng không còn tâm tình gì để ăn nữa, " trực tiếp về nhà đi. "

" chờ anh, năm phút là được rồi. " Giản Trì Hoài đẩy cửa xe ra bước xuống. Đợi lúc anh quay lại, trong tay quả nhiên có rất nhiều mùi vị mà cô thích ăn. Chử Đồng nhận lấy, mắt chớp chớp nhìn về phía Giản Trì Hoài, " ông xã, em vẫn không yên tâm. Làm ầm ĩ như vậy, không phải sẽ gây tổn hại đến thanh danh của anh sao? "

" em lo lắng nhiều vậy, chỉ cần để ý bản thân em ăn ngon ngủ ngon là được rồi. "

Chử Đồng nhẹ múc một muỗng kem bỏ vào trong miệng, " em thấy ở đầu giường của Triệu Manh có dán rất nhiều poster của các ngôi sao. Cô ta hẳn là có ước mơ được làm diễn viên. Anh đối với người như cô ta ấn tượng như thế nào? "

" không có ấn tượng gì sâu cả, trong ngày thường thành tích cũng không xuất sắc, chỉ là dáng dấp nhìn cũng được. "

" bạn cùng phòng của cô ta nói, cô ta không có bạn trai. Em không thể hiểu nổi, cô ta bỗng nhiên tới đó gây ầm ĩ chuyện có thai, tại sao lại như vậy chứ? " Ánh mắt Giản Trì Hoài tập trung nhìn chăm chú về phía trước. Chử Đồng tiến sát vào anh, " em có một giả thuyết. "

" giả thuyết gì? "

" có phải là có người nào đó đã cho cô ta lợi lộc gì chăng? "

Người đàn ông thờ ơ tiếp lời, " chắc vậy. "

Chử Đồng cắn cái thìa trong miệng, nghĩ ngợi suy đoán. Điện thoại di động của Giản Trì Hoài để trong xe chợt vang lên. Anh đeo tai nghe, giọng nói trầm ấm ở trong xe cất lên, " alo. "

Im lặng trong chốc lát, người đàn ông lên tiếng lần nữa, " không có chuyện gì lớn, chuyện như vậy muốn giấu cũng giấu không được, kệ nó đi. "

Cúp điện thoại, Chử Đồng hỏi, " ai vậy? "

" quản lý Hoa, ông ta hỏi anh chuyện này xử lý như thế nào. " Hai tay Giản Trì Hoài nắm chặt tay lái, " anh nói không cần phải xử lý. Tựa như ngôi sao thì luôn có scandal vậy, chỉ biết càng tô càng đen thôi. "

" giao cho luật sư đi, dọa cô bé kia một chút cũng được. "

Trở về Bán đảo hào môn, Chử Đồng chạy vào toilet tắm rửa trước. Lúc bước ra, thấy Giản Trì Hoài đang ngồi trên bệ cửa sổ, mở máy vi tính của cô. Cô thong thả bước qua, " xem cái gì đấy? "

" tin tức truyền đi thật là mau. " Giản Trì Hoài click vào video. Trên màn hình xuất hiện bóng người quen thuộc. Video hẳn là do một người đứng sau lưng họ quay lại. Thật may là không có lộ ra mặt của Chử Đồng, chỉ là tiếng nói chuyện của cô rất rõ ràng, " được, em nhảy đi, em mau nhảy đi...... Em nói rất đúng, em chính là không biết xấu hổ, một sinh viên đại học, bài vở không lo học, còn làm được chuyện gì? Mau nhảy đi, đừng do dự. "

Những bình luận bên dưới, thể loại người nói kiểu gì cũng đều có, đại đa số đều chỉ trích Chử Đồng nói chuyện quá đáng.

" ác độc, cư nhiên bảo người ta đi tìm cái chết. "

" người phụ nữ này độc ác quá đi, người ta cũng phải nhảy lầu rồi, còn bảo cô ấy đi tìm cái chết, còn có lương tâm không vậy? "

Thỉnh thoảng, cũng có đôi lời bình luận bênh vực, " cho xin đi, cũng nói người kia là tiểu tam rồi, vì thế bảo cô ta tiếp tục nhảy lầu, vợ chính làm rất đúng mà. "

Nhưng những lời này rất nhanh cũng sẽ bị vùi dập, " khá lắm P, đây là mưu sát, ác độc, dối trá, chả trách chồng mình đi tìm tiểu tam, bà già luống tuổi! "

Giản Trì Hoài nhìn chằm chằm màn ảnh, mặt mũi lạnh lùng, đáy mắt dường như kết tụ một tầng sương mù lạnh lẽo. Chử Đồng đang uống sữa chua, cô đứng gần bên cạnh Giản Trì Hoài, " có phải là em đã nổi tiếng rồi không? "

" từng câu một, miệng chó không nhả ra được ngà voi. "

Chử Đồng liếc nhìn khu bình luận, " những người đó chắc cũng chưa kết hôn đâu. Nếu là phụ nữ có chồng, ai mà chịu nổi chứ? Triệu Manh nhưng là tiểu tam đó! "

" em nói cô ta là cái gì? " Giản Trì Hoài nhẹ híp mắt, tầm mắt rơi vào trên mặt cô.

" tiểu tam á. "

Người đàn ông ôm cô kéo lên chân mình, hai tay nâng hông của cô, để cho cô ngồi thoải mái một chút. Ngón tay anh nhẹ vuốt ve thắt lưng cô, " giữa chúng ta, từ lúc nào nảy ra được tiểu tam. Những người đó cũng xứng sao? "

Chử Đồng nhả ống hút trong miệng ra, ánh mắt ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giản Trì Hoài, lúc này mới chợt hiểu ra cười nói, " đúng vậy, Triệu Manh không phải tiểu tam, cùng lắm cũng chỉ là một sửu nhi thôi. "

Giản Trì Hoài hài lòng gật đầu, sau đó tiến tới hôn lên cánh môi Chử Đồng. Hai tay cô đặt lên bả vai Giản Trì Hoài. Điện thoại di động của người đàn ông đặt bên cạnh liên tiếp vang lên, anh cũng không thèm nhận. Dư luận trên mạng càng ngày càng có khuynh hướng một chiều. Giản Trì Hoài và Chử Đồng ở Bán đảo hào môn yên tĩnh tránh né thị phi. Chử Đồng nhìn chằm chằm trang web trước mặt, " em sẽ không bị người ta xé xác ra, sau đó bị người ta tìm được tới nhà rồi ném trứng gà chứ? "

" có thể. "

" vậy em thật sự sợ chết khiếp rồi. "

Ánh mắt Giản Trì Hoài liếc qua màn hình máy vi tính, " anh có cách giải quyết. "

" giải quyết như thế nào? " Hai tay Chử Đồng ôm lấy cổ người đàn ông, " Chẳng lẽ phải đi bị miệng từng người bọn họ lại sao? "

" anh có tiền, anh so với bọn họ có rất nhiều tiền. "

Chử Đồng không nhịn được bật cười, " sau đó thì sao? "

" em đừng nghĩ việc này quá mức phức tạp. Đi đi, ngủ một giấc. Lúc thức dậy, mọi chuyện đều sẽ trôi qua. "

" thật không? " Nói thật, Chử Đồng không sợ những bình luận kia, nhưng bị người ta bôi nhọ như thế vẫn là không tốt.

Giản Trì Hoài hôn lên môi cô một cái, " thật. " Cô ngoan ngoãn leo lên giường, ngủ một giấc. Cô rất tin tưởng vào năng lực của Giản Trì Hoài, vì thế trong lòng không hề có bất kỳ áp lực nào nữa.

Trong giấc mơ, loáng thoáng cảm giác được có âm thanh ồn ào truyền tới. Chử Đồng mở mắt ra, thấy bóng lưng của Giản Trì Hoài ngồi dậy. Anh nhất định cũng đã ngủ được một lúc. Chử Đồng khẽ dụi mắt, " ông xã. "

Người đàn ông xoay người nhìn cô, " tỉnh dậy rồi à. "

" ngủ thật đã. " Chử Đồng bước xuống giường. Giản Trì Hoài hướng cô nhẹ ngoắc, " đi, xuống lầu ăn cơm tối. "

" chuyện kia, giải quyết xong chưa? "

" giải quyết rồi. "

Chử Đồng tò mò, " chẳng lẽ mỗi trang web đều bị anh thu mua? "

" em nghĩ quá rồi. "

Chử Đồng được anh dắt đi ra cửa, nhưng tò mò trong lòng lúc này không thể che giấu được, " đã giải quyết như thế nào vậy? "

" spam. " Người đàn ông chỉ cho cô một chữ đơn giản rõ ràng.

" spam? "

" ừ, " Giản Trì Hoài cười khẽ, " một cái bình luận xuất hiện, mười tin spam đè xuống, lại hai cái xuất hiện, một trăm tin spam đè xuống. Chỉ đơn giản như vậy, anh khiến cho những kẻ bình luận kia, ngay cả lời cũng không dám nói tiếp nữa. "

Được rồi, Giản giáo sư, Giản BOSS quả nhiên là khí thế ngất trời ạ!