Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Quyển 2 - Chương 79: Đã qua rồi, đã qua rồi




Editor: Lữ

***

Chử Nguyệt Tinh về đến nhà họ Chử, ba mẹ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trông thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô, Lý Tịnh Hương đứng trước hành lang, lo âu bước đến: “Tinh Tinh, sao vậy?”

Tài xế của Giản Trì Hoài xuống xe, nói với hai người: “Cô Chử, cô nghỉ ngơi trước, chuyện gì cũng đừng nghĩ đến. Ông chủ Giản sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt.”

“Được, giúp tôi nói lời cám ơn.” Chử Nguyệt Tinh sau khi nói, cũng không ngoảnh đầu lại đi thẳng lên lầu.

Lý Tịnh Hương sốt ruột theo sau cô: “Tinh Tinh, sao con lại về nhà? Không phải đang ở bệnh viện dưỡng thai sao?”

“Mẹ, không cần nữa.”

“Tại sao?” Lý Tịnh Hương trăm chiều khó hiểu, vừa rồi Chử Đồng gọi điện đến, nói rằng rất nhanh thôi Chử Nguyệt Tinh sẽ về đến nhà, dặn bà ở dưới lầu chờ đón, đưa con gái về lại có thể là tài xế: “Tinh Tinh, con đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận đứa bé.”

Chử Nguyệt Tinh đang đi trước bước chân bỗng khựng lại, cô nghiêng đầu đi chỗ khác, gằn từng tiếng một: “Mẹ, không có đứa con nào cả.”

“Cái gì?” Lý Tịnh Hương tựa như bị giáng mạnh một đòn vào đầu: “Tinh Tinh, con nói bậy bạ gì đó?”

“Đứa con mất rồi, còn có, con cũng sẽ không kết hôn, Thanh Hồi bị bắt, anh ta không những có tham gia vào chuyện lừa gạt bán thận, mà anh ta còn giết người.”

Hai mắt Lý Tịnh Hương trợn tròn, trơ mắt nhìn Chử Nguyệt Tinh lên lầu, một hồi lâu sau, lúc này bà mới đuổi theo đến, đẩy cửa vào trong, Chử Nguyệt Tinh trông thấy Chử Cát Bằng đang ngồi trên ghế sô pha, cô lạnh nhạt chào: “Ba.”

Lý Tịnh Hương vào sau, đẩy cánh cửa nặng nề ra: “Tinh Tinh, khi nãy con nói những lời đó là có ý gì, nói rõ ràng cho mẹ, đứa bé thế nào? Thanh Hồi làm gì?”

“Mẹ, con nói còn chưa đủ rõ ràng à?”

“Nhưng sao có thể được? Thanh Hồi là một người tốt như vậy...”

Khóe miệng Chử Nguyệt Tinh cong nhẹ: “Đúng vậy, một người tốt như vậy, đến mẹ cũng không tin được đúng không?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con nói cho rõ đi.” Lý Tịnh Hương gấp gáp đến mức bứt rứt, ánh mắt không ngừng rơi xuống bụng Chử Nguyệt Tinh: “Còn có, đứa bé đâu?”

Tầm mắt Chử Nguyệt Tinh lạc đi: “Đứa bé? Không còn, mất rồi.”

Chử Cát Bằng và Lý Tịnh Hương đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng nhìn ra được vẻ bất ổn trên khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh, việc đã đến bước này, hai người cũng không dám hỏi nhiều, Lý Tịnh Hương đi đến nâng cánh tay của Chử Nguyệt Tinh: “Đi, mẹ đưa con vào nghỉ, đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta cũng không hỏi.”

“Mẹ, con biết mẹ sợ điều gì, yên tâm đi ạ, con cũng đã sớm khỏi hoàn toàn rồi, sẽ không bao giờ điên điên khùng khùng như trước nữa đâu, vận mệnh trao cho con tất cả, con đều sẽ nhận lấy hết, không oán trách bất kỳ ai.”

Thần sắc của Chử Nguyệt Tinh vẫn như ngày thường, chỉ có điều lời nói trở nên đặc biệt nhiều. sau khi đã nằm trên giường, cô kéo cánh tay Lý Tịnh Hương không chịu buông: “Mẹ, đừng buồn, chuyện Thanh Hồi đã làm mọi người không thể tha thứ, không có cách nào cả.”

“Được rồi, mẹ sẽ không buồn, nhưng con đồng ý với mẹ, chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.”

Chử Nguyệt Tinh vẫn không buông tay Lý Tịnh Hương: “Mẹ, anh ấy làm ra những chuyện đó, mẹ tin không?”

“Mẹ không tin.” Lý Tịnh Hương vỗ võ tay của con gái.

“Không, con tin, thời gian này anh ấy lạ lắm, chỉ là trong lòng con vô cùng khó chịu, anh ấy vốn có thể thu tay lại, nếu không vì con phải dưỡng thai, nếu không vì để cho con và đứa bé có cuộc sống tốt hơn, anh ấy sẽ không trong lúc tin đồn quá nhiều thế này vẫn còn làm ra chuyện đó, nói cho cùng, anh ấy đối với con thực sự rất tốt.”

“Tinh Tinh...”

Qua chừng nửa giờ, Lý Tịnh Hương mới ra ngoài, bà đóng cửa phòng lại, Chử Cát Bằng sốt ruột đi đến: “Thế nào rồi?”

Lý Tịnh Hương khẽ lắc đầu: “Ông hỏi Đồng Đồng một chút xem, rốt cuộc là chuyện gì.”

Chử Cát Bằng lập tức gọi điện cho Chử Đồng, đầu bên kia Chử Đồng cũng không giấu diếm, từng việc đều nói với bọn họ. Chử Nguyệt Tinh ngồi trên giường một mình, nghe thấy âm thanh bên ngoài càng lúc càng lớn, hai người lớn nhà họ Chử tâm tình kích động, Chử Cát Bằng thậm chí còn đập vỡ một cái cốc.

“Chử Đồng, con có biết con đang làm gì không? Cố Thanh Hồi là anh rể của con đấy.”

Chử Nguyệt Tinh ngây ngẩn chăm chú nhìn cánh cửa, anh rể? Chị gái còn không để vào mắt, huống hồ là anh rể?

Lý Tịnh Hương ở bên ngoài hạ giọng, khuyên can Chử Cát Bằng đừng kích động, nhưng có thể dễ dàng nhìn ra Chử Cát Bằng nghe không lọt: “Con là một đứa con gái, ở nhà giúp chồng dạy con không được à? Không nên ra ngoài chạy tin, con còn khiến cho anh rể mình thành ra như thế, còn nói không liên quan đến con? Đây chính là do con hại đấy!”

Chử Nguyệt Tinh vén chăn bước xuống giường, cô mang giày vào, sau đó đi tới cửa, mở cửa ra, tự bản thân đi từng bước dứt khoát. Cô đi đến phòng khách, Lý Tịnh Hương nhìn thấy Chử Nguyệt Tinh, vội kéo kéo ống tay áo Chử Cát Bằng: “Đừng nói nữa, Tinh Tinh đến kìa.”

Chử Cát Bằng quay đầu nhìn lại, vội đặt điện thoại xuống bên cạnh: “Tinh Tinh, sao không ngủ thêm chút nữa?”

Điện thoại vẫn chưa ngắt, đầu bên kia Chử Đồng vẫn nghe được âm thanh rõ ràng: “Ba, ba sao lại trách Chử Đồng, chuyện này không liên quan đến em ấy.”

“Ba biết trong lòng con rất khổ sở, con à, lúc này không cần bận tâm đến cảm nhận của người khác, cũng không cần nói giúp cho ai hết.”

Chử Đồng nghe được giọng nói vô cùng bình tĩnh của Chử Nguyệt Tinh, không giống như bị kích động: “Ba trách em nó cũng không có ích gì cả, chuyện mà Thanh Hồi đã làm, ba không biết đấy thôi, hễ là có cơ hội cứu được, Đồng Đồng và Giản Trì Hoài cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nếu họ đã không thể giúp, oán trách thì được gì.”

“Lúc đầu ba cực lực phản đối nó đi lấy tin tức cái gì mà xã hội này nọ, chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tin mới, không phải là đi bắt tập đoàn bán thận à, có liên quan gì đến nó chứ?” Chử Cát Bằng vô cùng tức giận, nếu lúc này Chử Đồng đang đứng trước mặt, khả năng ông sẽ cho cô một bạt tai cũng nên.

“Ba, mỗi người đều có một nguyên tắc để kiên trì khác nhau, ngay cả con cũng vậy, ba hà tất gì phải như vậy chứ? Thanh Hồi đã sai, sai chính là sai, cũng không phải vì con có quan hệ với anh ấy, mà cảm thấy chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nói một cách công bằng, nếu như con của ai đó vô cớ bị lừa bắt đi, ai lại không muốn bắt Thanh Hồi, lột da róc xương?”

Lý Tịnh Hương tỉ mỉ ngắm nhìn gò má của Chử Nguyệt Tinh, bà tiến bước lên, dè dặt mở miệng: “Tinh Tinh, con thật nghĩ như vậy sao?”

“Chẳng lẽ lúc này, con phải an ủi ngược lại mọi người à?” Chử Nguyệt Tinh nói xong, xoay người: “Ba, việc này về sau, đừng nói ở nhà nữa, suy cho cùng con và Chử Đồng mới là con gái của ba, Cố Thanh Hồi nên thế nào thì để thế ấy đi, con không quản được, các người càng không quản được.”

Chử Cát Bằng dõi theo bóng lưng càng lúc càng xa, Chử Đồng đầu bên kia, cũng nghe rất rõ ràng những lời Chử Nguyệt Tinh nói, cô nhíu chặt mày, nhìn Giản Trì Hoài đang nằm bên cạnh. Người đàn ông nhận lấy di động, sau đó cắt đứt cuộc trò chuyện: “Sao vậy?”

“Vừa rồi chị em nói, em còn tưởng mình nghe nhầm.” Bàn tay Chử Đồng ấn thắt lưng: “Em rất lo cho chị ấy.”

“Đầu tiên em lo dưỡng thương đi đã, sau đó con đường của chị em, anh giúp em trải cho cô ấy, chuyện tình cảm chúng ta không giúp được, thực sự là không có cách nào, em nhất định phải nhớ kỹ điều này.”

Chử Đồng khẽ gật đầu: “Em biết rồi.”

Chử Nguyệt Tinh về đến phòng, trời đã sáng rõ, cô lại bắt đầu buồn ngủ, cô đưa tay khóa trái cửa, vén chăn nằm dài lên gường, cô vén ống tay áo của mình lên. Vết sẹo khi cắt cổ tay còn rất rõ, vẫn còn vắt ngang cổ tay, cô từ bên trong áo khoác lấy ra một con dao gấp, đây là thứ cô mang từ bệnh viện về nhà. Tự bản thân Chử Nguyệt Tinh là rõ ràng nhất, Cố Thanh Hồi đối với cô mà nói, là toàn bộ thế giới đối với cô, là sinh mạng của cô, bây giờ, cô thật sự cái gì cũng đã mất đi.

Mũi dao lạnh thấu xương chạm vào cổ tay cô, Chử Nguyệt Tinh hơi dùng sức, trông thấy da thịt mình hằn xuống, cô lại dùng thêm chút lực, không cảm thấy đau đớn chút nào. Ánh mắt cô dán chặt cổ tay, tay phải hung hăng rạch một cái, cô ngủ một giấc thôi, là có thể được giải thoát rồi.

Loại cảm giác này, cô không phải chưa từng nếm thử, cái chết một chút cũng không đáng sợ. Chử Nguyệt Tinh cũng biết, chỉ có như vậy, ba mẹ cô, em gái cô, mới cảm thấy áy náy, khó chịu. Cũng chỉ có như vậy, bọn họ mới biết, bọn họ đã sai. Bảo vệ chính nghĩa, không sai, nhưng hại chết người thân của mình, bao giờ cũng sai phải không?

Con dao một lần nữa được dùng sức, nhưng cuối cùng không rạch xuống tiếp, không phải do sợ hãi, chẳng qua là cảm thấy không đáng. Chử Nguyệt Tinh bỏ con dao gọt hoa quả vào ngăn kéo, sau đó kéo cao mền, định ngủ một giấc thật ngon trước đã rồi sẽ tính sau.

Mấy ngày sau đó, điện thoại tới tấp với Chử Đồng, cứ theo lời Lý Tịnh Hương thì, Chử Nguyệt Tinh không có tí ti gì bất thường, mặc dù như vậy, cô vẫn cảm thấy không yên, gần như cứ cách một giờ cô lại đến phòng xem Chử Nguyệt Tinh đang làm gì.

Khi Chử Đồng ra cửa, Giản Trì Hoài giúp cô choàng áo: “Anh đi với em.”

“Được.”

Vị trí vết thương cọ xát với quần áo vẫn còn hơi khó chịu, Chử Đồng giữ chặt cánh tay Giản Trì Hoài, hai người bước vào nhà, Chử Cát Bằng trông thấy Giản Trì Hoài, khuôn mặt trở nên khó coi, cũng dịu đi không ít. Chử Đồng đưa mắt nhìn về phòng của Chử Nguyệt Tinh: “Chị con ở trong phòng à?”

Chử Nguyệt Tinh nghe thấy tiếng động, từ ban công đi vào, trong tay vẫn còn cầm bình tưới hoa: “Mọi người tới rồi à?”

Chử Đồng nhìn chị, Chử Nguyệt Tinh thần sắc ôn hòa và vẻ mặt cũng rất tốt, Chử Đồng bước đến trước: “Chị, sao không nằm nghỉ nhiều một chút? Sinh non ngồi cũng rất quan trọng.”

“Nằm không nổi nữa, chị cũng không để bị trúng gió lạnh, trong nhà vẫn còn rất ấm mà.”

Chử Đồng kéo tay của chị, Chử Cát Bằng nhìn cô con gái nhỏ, ngại vì có mặt Giản Trì Hoài ở đây nên không tiện phát tác, nhưng vẫn bày ra bộ mặt khó coi: “Đồng Đồng, con qua đây.”

Chử Đồng đáp lại, bước rất chậm, đi đến trước mặt Chử Cát Bằng, cô gọi: “Ba.”

“Chuyện của anh rể con...”

Chử Đồng lại một trận đau nhức, Chử Nguyệt Tinh cũng theo đến bên cạnh cô, đôi mày thanh tú cau lại, cắt ngang lời Chử Cắt Bằng sau đó nói với Chử Đồng: “Vết thương thế nào rồi? Có khá hơn không?”

Vợ chồng nhà họ Chử đồng thời cất tiếng hỏi: “Vết thương gì?”

“Con bảo mọi người đừng trách Chử Đồng, là bởi vì Thanh Hồi đã làm sai, anh ấy bắt cóc Chử Đồng, thiếu chút nữa đã xảy ra án mạng.”

“Cái gì hả!” Chử Cát Bằng trợn tròn mắt, trong nhất thời khó có thể tiêu hóa được những lời này, trong ấn tượng của ông, Cố Thanh Hồi trầm ổn thông minh, là một người có trách nhiệm, sao có thể trong một đêm, lại biến hóa nghiêng trời lệch đất thế này? “Bị thương ở đâu?”

“Ba, vết thương cũng không lớn lắm.” Có vài lời, Chử Đồng cũng không muốn đề cập đến trước mặt ba mẹ và Chử Nguyệt Tinh, cô kéo tay Chử Nguyệt Tinh qua, ra hiệu cho chị ngồi vào ghế sô pha: “Chị, Giản Trì Hoài đã sắp xếp xong xuôi, đợi một lúc, bọn em đưa chị đến gặp anh ta.”

“Anh ấy, cũng đã nhận tội?”

Mắt Chử Đồng hơi rũ xuống: “Đội trưởng Lương chỉ nói, anh ấy rất phối hợp.”

“Vậy thì tốt rồi.” Khóe miệng Chử Nguyệt Tinh kéo lên một một độ cong vui vẻ: “Chị không muốn trông thấy anh ấy đã đến bước này còn chống đối.”

“Lát nữa, em đi cùng với chị.”

Chử Nguyệt Tinh lắc đầu, Chử Đồng cho rằng chị sẽ bảo cô được đi hay không, không ngờ Chử Nguyệt Tinh lại mở miệng nói: “Chị không muốn đi.”

“Hả?” Chử Đồng lấy làm ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Gặp thì thế nào đây, càng thêm đau đớn mà thôi, hơn nữa khi anh ấy làm ra những chuyện đó, căn bản không nghĩ đến chị, anh ấy hoàn toàn có thể sớm thu tay lại, nhưng anh ấy không hề. Anh ấy thậm chị còn đẩy người khác xuống lầu, vẫn còn bắt cóc cả em, người đàn ông ích kỷ như vậy, không đáng để chị chảy thêm nước mắt.”

Chử Đồng nghe xong, rất lâu không lấy lại được tinh thần, ngay cả Giản Trì Hoài cũng nhìn về phía Chử Nguyệt Tinh. Chử Đồng lại đưa mắt nhìn khuôn mặt Chử Nguyệt Tinh: “Chị, nếu chị muốn gặp mặt anh ấy một lần, bây giờ là cơ hội tốt nhất, đợi khi án tử được đưa đến tòa án, đến lúc đó xem như không thể gặp nữa.”

Đau thương nơi đáy mắt Chử Nguyệt Tinh bị xé ra đến tê liệt, nhưng cô vẫn kiên trì như trước: “Đứa con của chị, thật sự là bị Cố Thanh Hồi hại đến mất đi, anh ta lừa gạt chị nhiều chuyện như vậy, thời gian dài đến vậy, chị thật sự không muốn gặp anh ta. Một người như Đoàn Lại Hoằng chị cũng gặp rồi, có nhiều hơn một Cố Thanh Hồi, thì thế nào?”

“Chị, chị đừng thế nữa.” Chử Đồng hiểu lòng của Chử Nguyệt Tinh, Đoàn Lại Hoằng vạn vạn lần không thể sánh với Cố Thanh Hồi: “Không gặp anh ta, chị nghĩ kỹ rồi phải không?”

“Phải, chị không muốn gặp.”

Chử Đồng khẽ gật đầu, nói tiếp lời chị: “Được, vậy thì không gặp, toàn bộ đều qua rồi, thời gian sẽ là liều thuốc tốt nhất.”

Điểm này, vượt xa dự tính của Giản Trì Hoài, dựa vào tính tình của Chử Nguyệt Tinh, cho dù thiên sơn vạn thủy ngăn trở trước mặt, cô ta cũng sẽ đi gặp Cố Thanh Hồi một lần. Khi trở về, Chử Đồng nằm trên xe, gối đầu lên đùi Giản Trì Hoài: “Em không nghĩ sẽ như vậy.”

“Chị em ngay cả cơ hội cuối cùng cũng không cần, em cảm thấy, đây là chuyện cô ấy có thể làm sao?”

“Tính tình chị em từ trước đến này đều yếu đuối hiền lành, có vài lời, chị ấy cũng chỉ có thể ở trước mặt Cố Thanh Hồi hỏi cho rõ mới phải.” Chử Đồng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Giản Trì Hoài, anh nói đi, chị em sẽ không sao chứ.”

Bàn tay người đàn ông khẽ vuốt nhẹ trên đầu Chử Đồng: “Còn một lời giải thích khác, tổn thương quá sâu, tuyệt vọng qua đi còn lại chính là thất vọng, thất vọng quá sâu, cảm thấy người đàn ông không đáng, nếu quả thật là như vậy, kết quả đó xem như là tốt nhất với cô ấy.”

“Phải vậy không.” Chử Đồng hỏi nhỏ.

“Phải.” Giản Trì Hoài nói.

Đường dây rộng khắp này bị nhổ cả gốc, Chử Đồng cho mình thời gian thảnh thơi, đặc biệt làm bạn với Chử Nguyệt Tinh. Tình trạng của chị thực ra đã bình phục vô cùng tốt, không hề than trời trách đất càng không tự giận bản thân mình. Cho dù trông thấy tin tức, có liên quan đến Cố Thanh Hồi bày ra trước mắt, dáng vẻ Chử Nguyệt Tinh vẫn bình tĩnh và thản nhiên.

Ngược lại Cố Thanh Hồi, không dưới một lần thông qua đội trưởng Lương nói, muốn gặp Chử Nguyệt Tinh một lần. Nhưng Chử Nguyệt Tinh lúc nào cũng lắc đầu, thậm chí còn nhờ Chử Đồng gửi đến một câu: “Đời này sẽ không gặp lại, thời thanh xuân để lỡ xem như nhìn lầm người, hy vọng Cố Thanh Hồi sẽ thành thật khai báo, đừng để tội ác lưu lại đời sau.”

Thực ra Chử Nguyệt Tinh nói như vậy, cũng xem như có căn cứ, Chử Đồng vẫn ngấm ngầm hỏi ý kiến của luật sư, vụ án của Cố Thanh Hồi mười phần là bị xử chung thân.

~ Hết Quyển 2 ~