Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Quyển 2 - Chương 1: Vết sẹo trên người Giản Lệ Đề




QUYỂN 2: THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ

Bán Đảo Hào Môn.

Trong nhà vệ sinh, Giản Trì Hoài nắm lấy tay Chử Đồng, rửa sạch cho cô hết lần này đến lần khác, để cô chà xà phòng rồi đặt tay xuống dưới vòi nước. Đôi mắt cô sưng mọng hệt như quả hạch đào. Giản Trì Hoài lấy chiếc khăn mặt bên cạnh, vắt khô rồi đắp lên mắt cô.

Cô ngồi im bên mép giường, trong mắt chỉ toàn bóng tối, cũng chẳng nói tiếng nào. Chử Đồng nắm chặt hai tay Giản Trì Hoài, một lát sau, anh lấy khăn mặt ra: “Nhìn gương mặt em này, còn coi được không?”

Hai mắt rất khó chịu, Chử Đồng muốn quẹt bị Giản Trì Hoài giữ chặt bàn tay: “Đừng cử động lung tung.”

Cô khẽ mím môi, dựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh: “Ân Thiếu Trình đột ngột tuyên bố chuyện đính hôn đã đủ sửng sốt rồi, không ngờ Giang Ý Duy lại ra nông nỗi ấy.”

“Đó là chuyện giữa họ, anh đã nói với em từ đầu là không cần lo.”

Chử Đồng xoe hai tay ra, nhìn xuống lòng bàn tay mình: “Em tự cho rằng mình có thể giải quyết ổn thỏa, tự cho rằng mình đã càng ngày càng quen thuộc với cái giới này rồi, hoàn toàn có thể kiểm soát, nhưng... khi em nhìn thấy Giang Ý Duy cả người đầy máu nằm đó, em mới tỉnh ra, những người trong cái giới này quả thực đáng sợ. Họ không hề thật lòng một chút nào, để bản thân có thể thoát khỏi mấy scandal đã nghĩ đủ mọi cách đẩy cô ấy xuống vực sâu, không bao giờ trở lại được nữa. Giữa con người với con người luôn đeo một lớp mặt nạ đáng sợ, giây trước đối tốt với anh, giây sau có lẽ đã hợp tác với người khác để bán đứng anh. Đây là một tội ác tuần hoàn, tất cả đều là dối trá, tất cả đều là lừa gạt...”

“Chử Đồng.” Giản Trì Hoài nắm chặt tay cô: “Đã qua cả rồi, đừng nghĩ lung tung nữa.”

“Nếu không phải vì Lâu Mộc Ngôn kéo Giang Ý Duy xuống nước, em sẽ không muốn bắt Ân Thiếu Trình công khai thừa nhận cô ấy. Nếu không phải tại em tự cho là mình thông minh, Ân Thiếu Trình sẽ không đính hôn. Nếu Ân Thiếu Trình không đính hôn, đứa con của Giang Ý Duy có lẽ sẽ không bị phá...”

Giản Trì Hoài thấy cô đổ hết tội lỗi lên đầu mình, anh giơ tay ôm chặt vai cô: “Liên quan gì tới em chứ? Ân Thiếu Trình không đính hôn ngày hôm nay thì cũng không thể nào lấy Giang Ý Duy được.”

“Giản Trì Hoài, có phải em làm sai thật rồi không?” Chử Đồng ngước lên, Giản Trì Hoài đưa tay nâng mặt cô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy những nghi hoặc và đau khổ: “Không chỉ đối với Giang Ý Duy mà rất nhiều bài báo lúc trước của em cũng vậy. Sau khi suy đoán vô căn cứ, bọn em tùy ý phát huy để nó trở thành tin đồn thu hút công chúng. Em chưa bao giờ nghĩ những tin đồn ấy sẽ gây hại thế nào với người ta. Có lẽ em đã chia rẽ một đôi tình nhân nào đó mà em không biết, có lẽ một ngôi sao nào đó phải tự sát đều do bàn tay của những người như bọn em xô đẩy. Giản Trì Hoài, em bỗng nhiên cảm thấy sao mình lại đáng sợ như vậy?”

Cô ngơ ngác nói, Giản Trì Hoài nhìn mà chợt đau lòng. Một người dám xông xáo, dám nghĩ dám làm bỗng nhiên lại bước vào một con ngõ chết, quay đầu lại nhìn thì tất cả những gì cô kiên trì dường như đều hóa thành bong bóng, hoặc đúng như Chử Đồng nói, tính cách của cô ấy vốn không thích hợp lăn lộn trong showbiz. Cho dù chỉ bị dính một chút chàm thôi cũng không thích hợp.

Giản Trì Hoài dựa sát vào người cô một chút, hai người cọ trán vào nhau. Người đàn ông thở dài: “Bắt đầu từ ngày mai, anh cho phép em qua mảng xã hội, anh sẽ sắp xếp cho em.”

Hàng mi rậm dày ươn ướt của Chử Đồng hơi chớp chớp. Cô ngước mắt lên, sau khi hơi lùi ra sau một chút, lúc này cô mới có thể nhìn tận đáy mắt người đàn ông: “Anh không còn phản đối em nữa sao?”

“Phải, chỉ cần bản thân em có chừng mực, đừng để bản thân gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, anh sẽ cho phép.”

Từ trước tới nay, đây có lẽ vẫn luôn được coi là một giấc mơ của Chử Đồng. Cô cúi đầu xuống, áp mặt lên lòng bàn tay Giản Trì Hoài. Di động của người đàn ông vang lên bên cạnh. Anh nhận máy: “Alô?”

Điện thoại của bệnh viện gọi tới. Giản Trì Hoài nghe xong lại dặn dò thêm mấy câu, lúc ấy mới ngắt máy: “Giang Ý Duy thoát khỏi nguy hiểm rồi, xác suất xuất huyết trong lúc sảy thai vốn đã nhỏ, cũng may cấp cứu kịp thời.”

Chử Đồng nghe xong, cả trái tim hoàn toàn thả lỏng: “Ở bệnh viện có ai chưa?”

“Có.”

Chử Đồng cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì khác. Giản Trì Hoài để cô nằm lên giường, ở bên cạnh cô một đêm, không đi đâu cả.

Sáng hôm sau, Chử Đồng tới bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có bà Giang và Giang Ý Duy. Chử Đồng kéo ghế ngồi bên cạnh giường. Bà Giang nói là đứng lên đi mua quà sáng, Giang Ý Duy còn rất yếu, gương mặt nhỏ trắng nhợt: “Tối qua làm cậu hết hồn rồi phải không?”

“Cậu còn biết cơ đấy.” Chử Đồng nói lí nhí.

“Sau đó tớ ngất đi, bản thân cũng chẳng thấy sợ hãi nữa.”

Chử Đồng nhìn cô ấy chằm chằm. Giang Ý Duy khẽ thở dài: “Phải xin đoàn làm phim nghỉ phép mấy hôm rồi.”

“Cậu điên rồi à? Vừa sảy thai, kiểu gì cũng phải nghỉ vài tháng.”

Giang Ý Duy giơ hai tay ra đặt lên trước bụng mình: “Tớ không thể để bước chân của mình dừng lại. Sau này, tớ sẽ không để người khác đuổi kịp mình nữa.”

“Giang Giang, cậu đừng có làm bừa.”

Giang Ý Duy cười khẽ. Chử Đồng cảm thấy cô ấy như biến thành một người khác vậy. Giang Ý Duy quay sang nhìn Chử Đồng: “Hôm qua, cả Tứ ca cũng tới bệnh viện phải không?”

“Phải, tớ phát hiện có phóng viên, lúc ấy cả người suy sụp, thật sự không biết phải giải quyết thế nào.”

“Chử Đồng, Tứ ca thật sự rất tốt với cậu.”

Chử Đồng cúi xuống, đặt tay lên cánh tay Giang Ý Duy: “Giang Giang, tớ sắp qua mảng xã hội rồi, nhưng chuyện gì vẫn có thể giúp cậu, sau này tớ sẽ giúp.”

Giang Ý Duy mỉm cười với cô: “Cậu đừng có nhung nhớ tớ. Tớ không sao, từ nay về sau tớ cũng không cần phải sợ bất kỳ tin đồn hay scandal nào nữa. Tớ muốn dồn toàn bộ thời gian vào việc quay phim.”

Nghe tới đây, Chử Đồng có chút lo lắng nhưng bây giờ tâm trạng của Giang Ý Duy không ổn định, có những lời cô cũng không tiện khuyên.

Hiệu suất làm việc của Giản Trì Hoài trước nay vẫn rất cao. Chử Đồng tới phòng làm việc thu dọn đồ đạc. Tần Tần bịn rịn đứng cạnh cô: “Sao lại đột ngột vậy? Tớ chẳng chuẩn bị tâm lý chút nào cả, trước đây chẳng phải tổng biên tập không đồng ý để cậu qua đó sao?”

“Thế chẳng phải tớ vẫn liên tục xin xỏ sao?” Chử Đồng đặt đồ đạc vào trong hộp giấy: “Cậu yên tâm đi, tớ còn ở Dịch Sưu mà, cùng một công ty, chỉ khác tầng thôi, tan làm rồi chúng ta vẫn có thể hẹn hò đi ăn cơm.”

“Nhưng chúng ta là cặp đôi hoàn hảo mà!”

“Vậy thì cậu cùng tớ qua mảng xã hội đi.”

“Định giết tớ à!” Tần Tần hai tay bê cốc nước: “Đó là một nơi bỏ sức ra làm mà chẳng được gì, vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm, tớ không qua đâu.”

Chử Đồng thu dọn xong đồ đạc, các đồng nghiệp cũng tới tiễn, rồi cả tổng biên tập cũng đến. Cô ôm hộp giấy đi vào trong thang máy. Chính giờ phút này, chính tại nơi đây, thứ đón đợi cô là một tia sáng hay là bóng tối âm u đây? Cô đeo lại thẻ phóng viên, bao gồm cả thẻ ra vào. Từ nay về sau, cô sẽ là một phóng viên bộ phận đời sống xã hội.

Vừa tới được mấy hôm, Chử Đồng khá bận rộn. Mấy ngày cuối tuần này, Chử Đồng chẳng muốn đi đâu cả, cùng Giản Trì Hoài nằm ườn trên sofa xem tivi.

Ngoài cửa vọng vào tiếng người giúp việc: “Ô, cô chủ tới ạ.”

Chử Đồng quay đầu lại, nhìn thấy Giản Lệ Đề xách một chiếc túi nhỏ màu hồng đi vào, trên người mặc chiếc áo gió màu be. Chử Đồng rút lại đôi chân đang gác lên người Giản Trì Hoài: “Lệ Đề!”

“Anh, chị dâu!” Giản Lệ Đề đi tới, đặt chiếc túi xuống sofa. Giản Trì Hoài đánh mắt nhìn em gái: “Tài xế đưa em tới à?”

“Vâng ạ. Nếu không nói em qua tìm anh, mẹ cũng chẳng để em ra khỏi nhà.”

Giản Trì Hoài chìm nửa người trên xuống sofa: “Ban nãy mẹ gọi điện tới rồi, nói là em sắp tới.”

“Gì chứ, cứ như em là công chúa xuất hành thật không bằng, mọi người còn sợ em bị bắt cóc à?”

“Không được nói linh tinh.” Giản Trì Hoài nghe xong sắc mặc sa sầm lại. Giản Lệ Đề cầu cứu Chử Đồng bên cạnh: “Chị dâu, chị xem anh ấy hung dữ với em kìa.”

Chử Đồng dĩ nhiên phải giúp Giản Lệ Đề: “Đùa thôi mà, ở trong tay anh còn ai dám bắt cóc Lệ Đề chứ?”

Giản Lệ Đề cầm điều khiển trên bàn lên đổi kênh: “Em thích xem tin tức giải trí, không biết chị Ý Duy có được lên trang nhất không?”

Chuyển sang tin vắn giải trí, đúng lúc đang phát một bài thống kế. Một bộ phim hiện đại của Giang Ý Duy vừa ra mắt, chỉ trong vòng mấy ngày, rating trên khắp các đài truyền hình lớn đã vững vàng ở vị trí thứ nhất, tỷ lệ lượt xem online cũng trên một tỷ, đây là một con số kinh người. Một bộ phim truyền hình bốn mươi tập, sau này chắc chắn phải càng tiến càng mạnh. Xem ra thế mạnh của Giang Ý Duy muốn kiềm chế cũng không kiềm chế nổi.

Chử Đồng bất chợt cong môi lên: “Em có dự cảm, bộ phim cổ trang kia còn hot hơn.”

“Chị dâu, chị nói quá chính xác!” Giản Lệ Đề đồng tình sâu sắc: “Kỹ năng diễn xuất của chị Ý Duy quá tuyệt, em thật sự muốn thấy chị ấy làm bá chủ màn ảnh nhỏ.”

Giản Trì Hoài nhướng mày, cảm thấy hai người này cứ như là fan não tàn vậy. Giản Lệ Đề xem một lúc bèn đứng dậy đi vào bếp. Nó biết Giản Trì Hoài nhất định để kem trong tủ lạnh. Nó mở ra xem, rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ, lại tiếp tục lấy mấy quả dâu tây đã được rửa sạch ở ngăn trên ra. Chử Đồng đi vào rót nước. Cô nhớ lại chuyện lần trước, chợt quan tâm hỏi: “Lệ Đề, vết thương của em không sao chứ? Còn đau không?”

Giản Lệ Đề cúi đầu, không nhìn Chử Đồng, ánh mắt né tránh: “Không sao ạ, về sau đi khám bác sỹ, nói có thể là bị dính niêm mạc, tăng cường vận động, tập thể dục là sẽ không sao.”

“Vậy thì được rồi, mổ ruột thừa không sao đâu, có những người sinh ra đã cắt bỏ mà.”

Giản Lệ Đề đáp qua quýt: “Ừm, vâng.” Sau lần trước, Tưởng Linh Thục đã một lần nữa cảnh cáo con bé, có những chuyện ngoại trừ bố mẹ và anh trai ra, tuyệt đối không được kể với những người khác, trong số đó dĩ nhiên bao gồm cả Chử Đồng.

Chử Đồng nhìn thấy Giản Lệ Đề rắc dâu tây đã được cắt vụn vào trong cốc kem. Giản Trì Hoài cũng bảo vệ cô em gái này quá mức rồi. Bình thường Giản Lệ Đề ra ngoài đều phải có tài xế đi kèm, lâu dần cũng chẳng còn bạn bè tâm giao nào, thực ra cũng đáng thương lắm.

Trở về phòng khách, Giản Lệ Đề ngồi xuống sofa: “Anh à, chiều nay để chị dâu cùng em ra ngoài mua sắm được không ạ?”

“Em muốn mua gì?”

“Quần áo, dày dép ạ.” Giản Lệ Đề cắn thìa, đáp lại.

“Ngày mai anh sẽ bảo cửa hàng mang mẫu tới, em ưng cái nào thì nói bọn họ, sẽ mang đến ngay trong ngày.”

Giản Lệ Đề cau có vẻ bất mãn: “Anh, em không muốn như vậy đâu. Em muốn ra phố, em muốn đi đây đi đó. Chỉ một buổi chiều thôi. Nếu anh không yên tâm thì anh có thể đi theo. Chắc bình thường anh cũng ít đi mua đồ với chị dâu lắm phải không?”

Giản Trì Hoài liếc nhìn nó rồi tiếp tục quét mắt về phía Chử Đồng: “Em có muốn đi không?”

Dĩ nhiên cô không thể làm phật ý hứng thú của Giản Lệ Đề: “Được ạ, vừa hay em cũng muốn mua quần áo.”

“Quá tốt rồi.” Giản Lệ Đề chỉ muốn lập tức kêu lên thành tiếng: “Vậy mau chút đi, đi mua sắm xong còn có thể ăn một bữa ở ngoài nữa.”

Chử Đồng và Giản Trì Hoài lên gác thay quần áo. Người đàn ông vừa cài cúc vừa nói: “Mang theo chiếc thẻ anh đưa em, lát nữa hai người muốn mua gì thì cứ quẹt thẳng cái đó là được.”

Anh không nói cô cũng suýt quên bẵng mất. Chử Đồng sờ soạng ngăn kéo hồi lâu, tìm ra được chiếc thẻ rồi nhét vào trong túi da.

Dọc đường đều là Giản Trì Hoài lái xe, khu thương mại cũng khá xa, tròn nửa tiếng mới tới. Nó nằm tại khu kinh tế mới khai phá. Họ đỗ xe vào trong bãi đậu, phóng tầm mắt nhìn ra cũng chẳng thấy mấy người. Vậy mà một mảnh đất như vậy lại hấp dẫn rất nhiều thương hiệu hàng đầu, cũng coi như có tiền đồ rộng mở.

Giản Lệ Đề bước từng bước nhỏ vào trong, giơ tay khoác cánh tay Chử Đồng: “Chúng ta qua đằng trước xem đi.”

Chử Đồng cùng con bé đi vào trong cửa hàng. Giản Lệ Đề cầm một bộ quần áo lên, ướm thử vào người: “Đẹp không ạ?”

“Đẹp lắm.”

“Em đi thử.”

Giản Trì Hoài ngồi ngay trong khu nghỉ ngơi gần đó, thấy Chử Đồng đứng đó, anh bèn chỉ tay vào giá quần áo phía trước cô: “Sao em không thử?”

“Bình thường em chỉ đi làm, sao ăn mặc những loại quần áo này được?” Ban nãy cô đã nhìn trộm cả rồi, nhấc bừa một chiếc mũ ở đây lên giá cũng năm chữ số, điên rồi phải không.

Chẳng bao lâu sau, Giản Lệ Đề đã đi ra, dường như hoàn toàn không hài lòng: “Có vẻ giống với kiểu dáng lần trước em mua. Chúng ta qua chỗ khác đi.”

Thế mới nói, dạo phố là bản tính bẩm sinh của phụ nữ, mà đối với đàn ông chẳng mấy người chịu nổi. Giản Lệ Đề chạy một lượt từ tầng một lên tầng bốn mà vẫn chẳng tìm được bộ nào ưng ý. Con bé kéo Chử Đồng lên tầng năm, các thương hiệu ở đây bình dân hơn một chút. Đi qua một tủ kính nào đó, Giản Lệ Đề chợt dừng bước, hưng phấn chỉ vào chiếc váy cao cổ trên người ma-nơ-canh: “Em thích chiếc này, em muốn mua!”

Giản Trì Hoài còn chưa kịp ngăn cản, hai người họ đã đi vào. Giản Lệ Đề tìm người phục vụ muốn mua chiếc váy đó, sau đó đi vào phòng thay đồ mặc thử. Chử Đồng nhìn ngó bốn xung quanh. Thương hiệu này thi thoảng cô cũng mua, có cả đồ nam và đồ nữ.

Giản Trì Hoài khi sắp đi vào cửa hàng thì nhận được một cuộc điện thoại bèn vào ngồi tạm trong quán bánh kem bên cạnh. Anh cưng chiều cô em gái này, dĩ nhiên Chử Đồng biết, thế nên lúc Giản Lệ Đề đi thử quần áo, cô không rời nửa bước, đứng đợi ngay bên ngoài.

“Lệ Đề, mặc được không em?”

“Chị dâu, em còn chưa thử.”

Bên trong có tiếng sột soạt vọng ra. Chử Đồng đợi một lúc lâu, nhìn thấy cánh cửa phòng thay đồ bên cạnh bỗng nhiên khẽ động, sau đó có người đi ra. Đối phương cúi gằm nhưng lại mặc đồ đàn ông. Mặc dù cửa hàng này bán cả đồ nam và đồ nữ nhưng phòng thay đồ được tách riêng, sao ở đây lại có đàn ông?

Quan trọng nhất là sau khi Giản Lệ Đề đi vào Chử Đồng đã ở đây rồi, hoàn toàn chưa nhìn thấy người đàn ông này vào trong. Vậy là hắn ta đã ở bên trong ngay từ đầu?

Là một phóng viên, độ mẫn cảm của Chử Đồng mãnh liệt hơn những người khác. Người đàn ông kia cầm bộ quần áo rảo bước đi ra ngoài. Chử Đồng khẽ gõ cửa phòng thay đồ: “Lệ Đề, đừng thay nữa, mau mặc quần áo vào đi.”

“Chị dâu, sao vậy ạ?” Giản Lệ Đề cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Em tạm thời đừng hỏi, mau mặc lại quần áo vào đi.” Sau khi nói xong, Chử Đồng sải bước ra ngoài. Người đàn ông kia hoàn toàn không cầm quần áo về phía quầy thu ngân mà tùy tiện ném lên khu trưng bày. Bước chân của hắn ta hơi chậm đi, Chử Đồng chạy nhanh đuổi theo. Người đàn ông vô thức cảm thấy bất thường bèn quay đầu lại, khi quay trở về lập tức định chạy.

Đúng lúc Giản Trì Hoài cúp điện thoại, Chử Đồng gấp gáp lên tiếng: “Mau, giữ hắn ta lại!”

Người đàn ông nghe thấy câu này giống như một mãnh thú giật mình. Giản Trì Hoài nhìn thấy Chử Đồng cực kỳ sốt sắng, anh bước tới tóm lấy bả vai đối phương, móc chân vào mắt cá chân hắn, gã đàn ông bay ra ngoài, bị Giản Trì Hoài ấn lên lan can: “Có chuyện gì vậy?”

Chử Đồng sải bước đi tới bên cạnh người đàn ông: “Rốt cuộc anh đã làm gì ở trong phòng thay đồ?”

Đối phương ra sức ngụy biện: “Làm gì là làm gì? Cô bị bệnh à, tôi mua quần áo không được chắc?”

“Mua quần áo vì sao phải vào phòng thay đồ nữ?”

“Khu thay đồ của nam kín cả rồi, là nhân viên phục vụ sắp xếp tôi qua đó.”

Giản Trì Hoài nghe tới đây, gương mặt bỗng căng ra, đôi mắt ngập đầy vẻ hung dữ. Giản Lệ Đề mặc xong quần áo, vội vã đi ra: “Xảy... Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

Chử Đồng bước tới móc túi áo của gã đàn ông. Đối phương ra sức giãy giụa, Chử Đồng sờ thấy trong di động trong túi hắn. Gã đàn ông thấy sự việc bại lộ bèn nói một câu khó hiểu: “Sớm biết thế này có tặng cho tôi, tôi cũng không thèm ngắm. Mặt thì xinh đẹp mà người thì đáng sợ đến vậy, tôi...”

Giản Lệ Đề đứng bên cạnh, sửng sốt há hốc miệng. Nó giống như bị người ta lột sạch đồ ném ra giữa đám đông vậy. Con bé tròn xoe đôi mắt, nước mắt ầng ậng, sợ đến nỗi không dám nhúc nhích.

Chử Đồng mở di động ra, muốn tìm thứ gì bên trong nhưng một giây sau di động bị giật lại. Giản Trì Hoài nắm mạnh nó xuống nền nhà. Vì lúc giật lại anh dùng sức quá mạnh, cổ tay Chử Đồng cũng bị liên lụy. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt Giản Trì Hoài tái xanh. Một người lạnh lùng như anh lại cũng có lúc dữ dằn đến mức này.

Gã đàn ông giãy bả vai: “Được rồi, di động cũng bị hủy rồi. Tôi không cần các người đền, thả tôi ra!”

“Mày dám chụp lén à, mày có biết mày chụp trộm ai không?”

Gã đàn ông vẫn chưa cảm thấy được nguy hiểm đang đến gần: “Đâu phải ngôi sao nổi tiếng gì, với lại trên người có một vết mổ lớn như vậy, có hứng thú cỡ nào cũng... Á!” Hắn ta đột ngột kêu lên một tiếng. Chỉ nhìn thấy Giản Trì Hoài một tay xách thắt lưng của hắn, tay kia giữ chặt bả vai, ấn hắn xuống. Quá nửa người gã đàn ông đã rơi xuống dưới. Đây là tầng năm, Giản Trì Hoài chỉ cần buông tay ra là đối phương chết chắc.

Chử Đồng vội tiến lên ôm chặt cánh Giản Trì Hoài: “Giản Trì Hoài, anh bình tĩnh một chút!”

Gã đàn ông hoảng hốt kêu gào ầm ĩ: “A... Cứu mạng...!” Hai chân hắn thậm chí còn không dám nhúc nhích, chỉ sợ hơi dùng sức một chút mình sẽ văng xuống. Giản Trì Hoài hoàn toàn mất kiểm soát. Ánh mắt anh giá lạnh, gương mặt cứng đờ, bàn tay phải xách cổ áo của hắn ta có thể buông ra bất kỳ lúc nào.

Chử Đồng ôm chặt anh từ sau lưng: “Đừng như vậy. Anh xem, càng lúc càng đông người tới đây rồi. Lệ Đề đang khiếp sợ đấy, Giản Trì Hoài!”

Chử Đồng buông tay ra, đổi thành túm lấy lớp áo sau lưng gã đàn ông. Giản Trì Hoài đưa mắt nhìn xung quanh. Chử Đồng nhân cơ hội đó kéo gã ông về. Hắn ta sợ đến mức chân mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất, không đứng lên được nữa. Giản Trì Hoài đi về phía hắn ta, gã đàn ông bò giật lùi về sau: “Sau này tôi không dám nữa.”

Giản Trì Hoài giơ chân lên, giẫm mạnh lên chiếc di động kia, tới tận khi nó tan nát thành muôn mảnh, anh mới cúi xuống lấy thẻ nhớ ở bên trong ra. Giản Lệ Đề run lập cập đứng đó, lời của gã đàn ông vẫn còn văng vẳng bên tai. Chử Đồng bước qua, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu.”

Giản Trì Hoài gọi điện thoại, sau đó đi về phía hai người họ. Khóe mắt Giản Lệ Đề đỏ ửng, nó tiến tới nhào vào lòng Giản Trì Hoài: “Anh!”

Giản Trì Hoài đút chiếc thẻ nhớ vào trong túi quần, nhân viên phục vụ trong cửa hàng cũng lao ra, biết rằng xảy ra chuyện lớn như vậy mà đồn ra ngoài sẽ không hay, bọn họ giải tán đám đông túm năm tụm ba xung quanh, rồi dè dặt xin lỗi: “Xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, xin lỗi anh.”

Cảnh sát ập tới rất nhanh, áp giải gã đàn ông kia đi. Giản Trì Hoài ôm vai Giản Lệ Đề, xoay người rời đi, Chử Đồng trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không thể hỏi ngay lúc này, cô vội vàng bám theo sau.

Trở về xe, tâm trạng Giản Lệ Đề cực kỳ không tốt. Giản Trì Hoài khởi động xe: “Anh đưa em về nhà.”

“Anh, em thật sự rất xấu sao?”

“Bậy nào!” Giản Trì Hoài đè nén tâm trạng phức tạp trong ngữ khí của mình: “Em là tiểu công chúa của nhà họ Giản chúng ta, người nhà chúng ta đi ra ngoài làm gì có chuyện xấu xí?”

Giản Lệ Đề nhìn sang Chử Đồng ngồi bên cạnh. Chử Đồng cũng vỗ về con bé: “Kẻ đó bị thần kinh đấy, em mặc kệ hắn đi, cảnh sát sẽ xử lý hắn.”

Giản Lệ Đề quả thật bị dọa hết hồn hết vía. Bình thường nó được bảo vệ quá kỹ lưỡng, làm sao nghĩ rằng ngoài xã hội lại có những tên biến thái như vậy, cả khi có người nhà bên cạnh mà nó cũng không may mắn thoát nạn. Giản Trì Hoài chứng kiến chuyện này, đau lòng không chịu nổi: “Lệ Đề, sau này anh nhất định sẽ cho em một người lúc nào cũng có thể bảo vệ em.”

Ánh mắt Giản Lệ Đề ảm đạm: “Anh, một người như em e là không ai chấp nhận đâu.”

Chử Đồng càng lúc càng nghi hoặc, cô cố gắng nói nhẹ nhàng hơn: “Lệ Đề, em đừng quá lo lắng, việc phẫu thuật để lại sẹo là có thể loại bỏ mà.”

Giản Trì Hoài nhìn nhanh về phía cô qua gương chiếu hậu. Chử Đồng nhìn thấy Giản Lệ Đề nhắm mắt lại. Bầu không khí trong xe có chút khác thường, Giản Lệ Đề lái xe đi một mạch về nhà, cả ông bà Giản đều ở nhà. Nhìn thấy sắc mặt Giản Lệ Đề không tốt, Tưởng Linh Thục bước lên kéo tay con gái: “Con yêu, con sao vậy?”

Giản Lệ Đề khẽ lắc đầu. Giản Trì Hoài khoác tay qua vai con bé: “Nào, anh đưa em lên gác.”

Tưởng Linh Thục nhìn ra điều bất ổn. Bà ta nhìn Chử Đồng khẽ cười: “Đồng Đồng, con ngồi một lát đi.” Bà ta không có ý để Chử Đồng cùng lên gác. Chử Đồng khẽ gật đầu: “Vâng.”

Lên tới tầng hai, lúc này Giản Trì Hoài mới lên tiếng: “Lệ Đề, sau này đừng tới mấy chỗ đó nữa. Đừng sợ, vết sẹo đã tan đi không ít rồi, qua một thời gian nữa sẽ không ai nhìn ra nữa.”

“Anh, anh đừng động viên em nữa. Em tra cứu trên mạng rồi, cho dù có làm phẫu thuật phục hồi cũng không thể hoàn toàn không nhìn thấy.”

Tưởng Linh Thục nghe được tới đây, biết chắc hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó: “Mẹ đã bảo con đừng có đi ra ngoài rồi. Trì Hoài, con cũng phải quản lý nó chứ.”

Giản Trì Hoài đưa Giản Lệ Đề vào phòng. Chử Đồng cứ ngồi bên dưới chờ đợi. Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, anh mới đi xuống. Hai người họ không ở lại nhà họ Giản ăn tối. Trên đường trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng ngồi trong ghế lái phụ: “Được rồi, được rồi, cũng may không có gì nguy hiểm. Anh nhìn sắc mặt của anh kìa, dọa chết ối người đấy.”

Giản Trì Hoài đưa hai ngón tay lên khẽ day ấn đường. Chử Đồng thử nói: “Mọi người cũng đừng quá lo lắng... Ý em không phải là chuyện trong phòng thay đồ, em nói là thật ra thường ngày Lệ Đề có thể thử ra khỏi nhà. Huống hồ trước kia nó chỉ làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, nhưng mọi người lo đến mức này...”

Giản Trì Hoài để một tay lên vô lăng, ánh mắt anh trầm xuống. Đối mặt với câu nói của Chử Đồng, người đàn ông chỉ nhìn cô rất nhanh: “Ừm.”

“Giản Trì Hoài, vì sao em cảm thấy mọi người đều có chuyện gì giấu em vậy? Lệ Đề cũng là người thân của em.”

“Qua mảng xã hội có quen không?” Giản Trì Hoài rõ ràng không muốn tiếp tục chủ đề này. Chử Đồng dựa ra sau ghế: “Ừm, cũng tốt lắm.”

Giản Trì Hoài thấy cô không mấy vui vẻ, bèn nắm lấy tay Chử Đồng: “Anh đã quen bảo vệ Lệ Đề từ khi nó còn rất nhỏ. Đừng nói là một cuộc phẫu thuật nhỏ, dù nó chỉ ngã một cái thôi anh cũng đau lòng cả ngày. Cả nhà không có chuyện gì giấu em cả, đừng nghĩ nhiều.”

Chử Đồng khẽ gật đầu. Giản Trì Hoài lấy ngón cái vuốt ve mu bàn tay cô. Ánh mắt hai người vô thức gặp nhau. Chử Đồng luôn cảm thấy đáy mắt anh có thứ gì rất phức tạp bị giấu đi, có lúc chỉ ánh lên trong khoảnh khắc nhưng đã bị cô nắm bắt được. Nhưng tới lúc cô nhìn kỹ lại thì tia sáng đó đã biến mất rồi.

Mấy ngày sau, Chử Đồng nhận được điện thoại cầu cứu của quần chúng nhân dân. Cô lái xe tới địa chỉ đó.

Đó là một khu nhà đã lâu đời, cũ nát, đống rác trong thùng rác trước cửa đầy ngập, dưới đất còn bị vứt bừa bãi ngổn ngang. Chử Đồng đi vào trong theo địa chỉ, tới trước một gara. Đây là nhà bị sắp xếp di dời từ chục năm trước, ngay cả gara cũng đã được cho thuê. Chử Đồng đi tới căn nhà số 31, trước cửa một ngôi nhà cô nhìn thấy một bà cụ khoảng bảy, tám chục tuổi. Đối phương nhìn thấy cô thì rất kích động: “Cô gái, cô nhận được điện thoại nên tới phải không?”

“Dạ vâng. Bà ơi, bà gọi điện thoại ạ?”

“Phải, phải, cô mau theo tôi vào trong mà xem, cháu tôi sắp chết rồi.”

Chử Đồng nghe thấy vậy, chợt hoảng hồn, đi theo bà lão vào trong. Đẩy cánh cửa sắt ra, bên trong gara u ám, ẩm ướt. Bà lão bật điện lên. Chử Đồng đứng ngoài cửa, bên trong gần như không có chỗ đặt chân, cả không gian chật hẹp xếp hai cái giường, lối đi cũng chất đầy những đồ lặt vặt.

“Cô gái, đó chính là cháu nội tôi, hôm qua được đưa về, nói là nó đã làm sai chuyện. Nhưng sau khi trở về nó liên tục kêu đau, thế mà tôi nhìn mãi không thấy trên người có vết thương nào. Bọn họ đều nói với tôi ai bị bắt vào đồn đều bị đánh, cô xem có phải cháu tôi sắp chết rồi không?” Bà lão sốt ruột vô cùng, vừa nói vừa gạt nước mắt.

Chử Đồng vội an ủi: “Bà ơi, bà đừng khóc, để cháu xem nào.” Chử Đồng đi vào trong, nhìn thấy trên giường treo hai bộ quần áo, cũng coi như khá gọn gàng, còn khá mới, hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh nơi đây. Chử Đồng cúi người xuống: “Chào anh.”

Người đàn ông gầy yếu đó xoay người lại. Chử Đồng nhìn mặt đối phương, có chút sửng sốt, chính là người đàn ông chụp trộm trong trung tâm thương mại.

Bà lão đứng bên cạnh cô: “Thằng cháu tôi tội nghiệp lắm, từ nhỏ đã sống với tôi, giờ lại bị đánh ra nông nỗi này. Họ nói cảnh sát không quản được chuyện gì thì cứ tìm phóng viên, cô xem...”

Chử Đồng đứng yên tại chỗ. Người đàn ông ôm ngực, cứ lăn qua lăn lại trên giường, sắc mặt đau đớn vô cùng, miệng vẫn còn nói linh tinh: “Tôi nhất định không dám nói bừa, tôi không nhìn thấy gì cả, không nhìn thấy gì cả...”

Chử Đồng nghe thấy vậy, lại cúi xuống: “Vậy hôm đó anh còn chụp được những gì?”

“Không có, không có, thả tôi về nhà đi, tôi không dám nữa đâu, đừng đánh tôi!”

Bà lão đứng bên cạnh gạt nước mắt: “Cô gái à, cô nghe xem, thế chẳng phải là bị đánh sao? Hôm nay bắt đầu phát sốt rồi.”

“Vì sao không đưa anh ấy vào bệnh viện?”

“Bác sỹ trong khu cũng đã tới xem rồi, có kê một ít cao trị thương, mấy bệnh viện lớn kia chúng tôi tới sao nổi? Giờ tôi chỉ muốn biết, cháu tôi bị ai đánh, rồi vì sao bị đánh?”

Chử Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, trên bức tường loang lổ dán đầy ảnh các nữ minh tinh, lại còn có cả ảnh của Giang Ý Duy. Đồng nghiệp vào trong quay phim, Chử Đồng dẫn bà lão ra ngoài, bắt đầu phỏng vấn.

Trên đường trở về, Chử Đồng ngồi trong xe, người đồng nghiệp bên cạnh thu dọn đồ đạc: “Tôi thấy thần kinh người này có vấn đề, chúng ta còn phải tới phỏng vấn đồn cảnh sát mà bà lão đó nói sao?”

“Cậu cũng nói anh ta có vấn đề về thần kinh rồi, còn đi làm gì chứ?” Chử Đồng nghĩ tới hành vi hôm đó của gã đàn ông, lập tức cảm thấy ghê tởm.

Người quay phim nhìn về phía cô: “Nhưng dẫu sao cũng đã báo tin, không hay lắm thì phải.”

Chử Đồng thu tâm trạng lại: “Đi đi, nhưng mà người ta chắc chắn đã chuẩn bị một đống lý lẽ. Loại vết thương không nhìn thấy, ai thừa nhận đây?”

Tiếp đó hai người họ tới đồn cảnh sát, đáp án nhận được quả nhiên như họ dự liệu. Chử Đồng ngồi vào xe, trầm tư suy nghĩ. Sau khi trở về nhà, gió cũng bắt đầu nổi lên, đã cảm thấy cái lạnh tới gần. Cô kéo chặt áo khoác đi vào trong, từ xa nhìn thấy Giản Trì Hoài mặc một bộ quần áo rộng rãi nhạt màu, đang đánh bóng. Dưới hoàng hôn, trên người đàn ông có một cảm giác ấm áp đã lâu không gặp.

Nhưng chuyện hôm nay thì sao?

Rất lâu trước đây, cô tưởng anh chỉ là giáo sư, sau đó có một lần cô nhìn thấy Giản Trì Hoài cầm tờ báo trong tay đập thẳng vào mặt Giang Ý Duy. Lúc đó cô đã cảm thấy kỳ lạ, thấy bất thường. Quả nhiên, anh có thể làm vậy, không phải vì quan hệ với Giản Thiên Thừa. Mà vì... anh là Tứ ca.

Bây giờ, người đàn ông kia bị đánh đập, tám chín phần có liên quan tới Giản Trì Hoài. Cái cảm giác kỳ lạ này lại nảy sinh, vậy thì lần này lẽ nào phía sau lại có chuyện gì?

Chử Đồng tự nói với mình, vì Giản Lệ Đề phải chịu kinh hãi nên anh mới trút giận thay con bé. Nhưng người đàn ông kia không chỉ bị đánh mà dường như còn chịu đả kích gì đó, sau hai ngày ra về mà một câu hoàn chỉnh cũng không nói được. Nếu tin tức này được đào sâu, chưa biết chừng lại bới ra được chuyện gì đó.

Chử Đồng cất bước đi vào trong. Giản Trì Hoài đang đánh tennis, nhưng lại không đánh trên sân bóng sau nhà. Người đàn ông thoải mái vung gậy lên, quả bóng màu trắng đập lên bức tường bên ngoài, sau đó bật ngược trở lại. Chử Đồng bất giác lắc đầu. Có tiền đúng là ương ngạnh. Lần trước người giúp việc dọn vệ sinh trong phòng, Giản Trì Hoài cũng đánh bóng như vậy, không ngờ quá kích động, đánh lệch, quả bóng với lực bay cực mạnh để lại một lỗ hổng trên cửa sổ. Người giúp việc hoảng sợ ôm đầu ngồi sụp xuống đất, còn tưởng là động đất nữa.

Quá bóng trắng vượt qua nửa bầu trời, sau khi rơi xuống đất thì lăn qua lớp cỏ xanh mượt, tới bên chân Chử Đồng. Cô cúi người xuống, nhặt lên. Giản Trì Hoài cầm vợt đi về phía cô. Chử Đồng nắm chặt quả bóng trong tay. Cô bước tới, dưới ánh hoàng hôn, mỗi một cành cây trong vườn đều như có màu đỏ rực như máu. Còn khung cảnh sau lưng Giản Trì Hoài thì lại như bị hắt màu nước lên vậy. Người đàn ông đón quả bóng trong tay cô, thấy cô ngẩn ra nhìn mình: “Có phải anh hôm nay đặc biệt có thần thái không?”

Nắng rồi cũng có lúc tắt, còn đối với Giản Trì Hoài, chẳng biết từ lúc nào, anh lại bắt đầu quen với cuộc sống này, cuộc sống an tĩnh chỉ có hai người họ, không có rượu chè ăn chơi ồn ã...

~

~