Hôn Nhân Bí Mật, Tình Yêu Thầm Kín

Quyển 1 - Chương 70: Làm nũng, chống lệnh chồng




Hôm nay đối với giới giải trí cũng được coi là một ngày quan trọng.

Chử Đồng cùng một đám phóng viên ngồi bên dưới, nhìn thấy quản lý của Ôn Kiều đứng dậy, công bố đơn giản việc Ôn Kiều rút khỏi showbiz. Hội trường xôn xao, chử có Chử Đồng cảm thấy mọi việc đã được dự liệu từ trước. Cô ngồi giữa đám đông, khẽ nhếch môi cười. Sau khi người quản lý nói xong quyết định này bèn sa sầm mặt mày, ngồi xuống ghế.

Có phóng viên ở hàng đầu bắt đầu đặt câu hỏi: “Cô giáo Ôn, vì sao cô bỗng nhiên rời khỏi làng giải trí, trước đây một chút tin tức cũng không có.”

Ánh đèn flash không những chớp nháy về phía bà ta. Sắc mặt Ôn Kiều rõ ràng có hơi nhợt nhạt. Bà ta gượng cười: “Tôi ở trong giới giải trí cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi muốn ra ngoài dạo chơi.”

“Thế nên, chị sẽ di dân ư?”

“Không, tôi chỉ muốn đi đâu đó dạo chơi mà thôi.”

“Nếu vậy, chị hoàn toàn có thể nghỉ ngơi một thời gian, vì sao phải hoàn toàn rút lui khỏi showbiz chứ?”

Ôn Kiều bị hỏi tới nỗi cảm thấy hơi phiền, có trời biết bà ta bị ép buộc. Từ sau tối đó, cả điện thoại Giản Thiên Thừa cũng không nhận, nói chi tới gặp mặt. Còn Giản Trì Hoài thấy bố rất lâu không ra mặt, đã thẳng thừng gửi thông điệp cuối cùng, anh muốn cho Ôn Kiều không còn chỗ đứng trong giới giải trí. Trước đây, Ôn Kiều còn có thể tìm Giản Thiên Thừa chống lưng, giờ thì Giản Thiên Thừa hoàn toàn không đoái hoài tới bà ta nữa. Nếu thật sự đợi tới ngày Giản Trì Hoài ra tay, thì bà ta chỉ còn nước chết thê thảm hơn mà thôi. Cách duy nhất chính là chủ động tuyên bố giải nghệ. “Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn có cuộc sống của riêng mình.”

Chử Đồng đứng dậy: “Vậy thưa cô giáo Ôn, liệu có khi nào là scandal giữa bà và Dịch Chí Khung là sự thật. Bà tránh bóng vì phiêu bạt đã lâu, muốn lập gia đình không?”

Ánh mắt Ôn Kiều nghiêm lại nhưng không thể giận dữ. Các phóng viên khác nghe thấy vậy, lần lượt truy hỏi gắt gao: “Cô giáo Ôn, là thật sao? Dẫu sao thì trong cuộc thi tuyển chọn, Dịch Chí Khung đã công khai nói có thiện cảm với chị?”

Tay Dịch Chí Khung kia mới ngoài ba mươi, nếu không vì câu chuyện, sao có thể tình nguyện gắn bó với Ôn Kiều? Ôn Kiều giấu đi sự phẫn nộ, Chử Đồng quả thật là người gian ác khó lường. Trước khi bà ta giải nghệ vẫn còn đổ mực lên người bà ta như vậy. “Các bạn nghĩ nhiều rồi, tôi và Dịch Chí Khung chỉ là bạn bè bình thường. Chuyện lập gia đình lại càng vô căn cứ.”

“Vậy thưa cô giáo Ôn, lý do của việc tới giờ chị vẫn chưa kết hôn có phải vì đang đợi ý trung nhân của mình không?”

Ôn Kiều nhìn Chử Đồng chằm chằm, cô đứng giữa đám đông, khẽ nhún vai, ý khiêu khích vô cùng mạnh mẽ, sắc mặt Ôn Kiều càng lúc càng khó coi, người quản lý bên cạnh vội vàng dập lửa: “Hôm nay là ngày Ôn Kiều giải nghệ, mong mọi người tôn trọng chị ấy, đừng hỏi những vấn đề râu ria không quan trọng.”

Nhưng một khi chuyện này bị đào lên, sao phóng viên có thể không hỏi tiếp chứ? Chử Đồng cất máy ảnh đi, sau khi liếc nhìn lên sân khấu, cô vứt lại khung cảnh hỗn loạn ồn ã, thẳng thừng bỏ đi.

Vừa ngồi lên xe cô đã nhận được điện thoại của Tần Tần: “Mau, bám theo Trịnh Niệm, nhanh tới!”

Không hổ danh là cặp đôi hoàn hảo, Chử Đồng hỏi địa chỉ rồi phóng vút tới. Sau khi gặp gỡ Tần Tần, hai người cùng ngồi lên một chiếc xe, Chử Đồng nắm chặt vô lăng: “Ở đâu vậy?”

Tần Tần chỉ vào một ngã rẽ gần đó: “Nhìn thấy chưa? Trong xe ấy.”

“Sau khi cậu bám theo tới đây, cô ta chưa hề xuống xe?”

Tần Tần lắc đầu: “Tớ cũng cảm thấy lạ, nơi này hoang vắng lại không phải nơi vui chơi cao cấp, bây giờ dẫu sao Trịnh Niệm cũng là một minh tinh khá nổi, sao lại tới đây nhỉ?”

Chử Đồng quan sát chiếc xe đỗ phía đó: “Bên trong chắc chắn có đàn ông.”

“Mẹ ơi, lẽ nào định 'rung xe'?”

Mắt Chử Đồng sáng lên: “Rất có khả năng!”

Tần Tần cả người phấn chấn: “Hay là thử do thám xem sao?”

Chử Đồng chầm chậm lái xe về phía trước. Sau khi cách một khoảng khá gần, cô đỗ xe bên cạnh bụi cây. Trong xe phía trước truyền tới tiếng nhạc sàn kịch liệt, lúc có lúc không. Người đàn ông ngồi trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, Trịnh Niệm nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay anh ta sau đó đứng dậy. Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy có đai đầy gợi cảm, cô ta lắc lắc eo, từ từ kéo một bên quai váy xuống.

Chử Đồng huých nhẹ vào tay Tần Tần: “Nhìn xem, có phải đang thoát ý để múa không?”

Tần Tần nhìn kỹ, hai mắt tròn xoe: “Phải phải, chính là Trịnh Niệm.”

Đang ở giữa đường giữa phố, trời còn chưa tối, Chử Đồng cảm thấy một chút khí tiết phẩm hạnh của mình đã nát vụn dưới đất. Vì muốn lấy lòng đàn ông, Trịnh Niệm quả thật đã liều mạng rồi. Cô ta kéo một bên vai áo xuống rồi nhích đôi chân thon dài, Tần Tần nheo mắt: “Đây là ngồi giạng chân lên à?”

Chử Đồng lái xe về phía trước: “Lát nữa tớ từ từ lái ngang qua, cậu phải chớp thời cơ để chụp.”

“Không vấn đề, cứ để tớ lo.”

Phía trước, người đàn ông lái xe nhìn vào gương chiếu hậu: “Cậu Ân, đằng sau có xe đi tới.”

Ân Thiếu Trình vốn đang nghỉ ngơi, anh ta bực bội đẩy Trịnh Niệm ra. Tần Tần ấn mở cửa chớp nhưng không chụp được bức ảnh nào có giá trị. Chử Đồng nhìn thấy cửa xe phía trước đột ngột bật mở, cô hoảng hốt vội vàng nhấn phanh.

Suýt chút nữa xe đâm sầm vào cửa xe của đối phương, cô hạ cửa kính xuống, nhìn thấy Ân Thiếu Trình và Trịnh Niệm. Ân Thiếu Trình rõ ràng cũng phát hiện ra cô ngồi trong xe. Anh ta ngoắc ngoắc tay với cô, tỏ ý bảo cô qua đó.

Chử Đồng thò đầu ra: “Yo, cậu chủ Ân cao hứng quá.”

Ân Thiếu Trình đánh mắt về phía Trịnh Niệm ngồi bên: “Cô xuống xe, tự về.”

“Á? Cậu chủ Ân, ở đây không một bóng người, đừng mà.”

Ngữ khí của Ân Thiếu Trình toát lên vẻ bực bội: “Đi!”

Chử Đồng thấy thế, lấy túi của mình ở bên cạnh: “Tần Tần, cậu lái xe của mình về đi, mình và cậu Ân đây có chút chuyện cần nói.”

“Được.”

Chử Đồng nhảy xuống xe, quay người ngồi vào trong xe của Ân Thiếu Trình, người đàn ông nhìn cô có phần sửng sốt: “Không ngờ cô lại nghe lời vậy đấy.”

“Tôi cũng không ngờ, anh lại cho phép một minh tinh làm chuyện đó với anh giữa thanh thiên bạch nhật.”

Ân Thiếu Trình dựa sát vào ghế, mí mắt hơi hé mở: “Đó là bản thân cô ta muốn làm. Trịnh Niệm đam mê sắc đẹp của tôi đã lâu, đâu phải cô không biết.”

“Ân Thiếu Trình, lâu nay anh có tới thăm Giang Ý Duy không?”

Đầu mày người đàn ông hơi nhíu lại, không để lộ dấu vết, đó là nét mặt thể hiện ra khi từ chối nghe tên một người: “Vì sao tôi phải gặp cô ấy?”

“Cô ấy đang tích cực tiếp nhận trị liệu, sự cổ vũ của bất kỳ người nào cũng đều là động lực nâng cô ấy đứng dậy.”

“Cô đừng đùa nữa, tôi cũng đã tốn không ít công sức, các chuyện gia đều nói đây là chuyện không thể, lẽ nào tôi gặp cô ấy một lần, cô ấy sẽ khỏe hay sao?”

Chử Đồng biết có nói với anh ta những điều này cũng vô dụng: “Ân Thiếu Trình, có một việc tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Người đàn ông liếc mắt nhìn cô: “Việc gì?”

“Dưới tay anh có thiếu quản lý không? Tính thêm tôi được không?”

Ân Thiếu Trình không nhịn được cười, nụ cười dần dần tràn ra khắp gương mặt, sau đó cười tới đứt ruột đứt gan: “Cô? Làm quản lý? Chử Đồng, hôm nay không phải Cá tháng tư đâu.”

“Tôi không đùa cợt với anh. Tôi biết, tư chất của tôi không đủ, tôi cũng không có tài năng chuyên nghiệp. Anh chỉ cần giúp tôi làm quen với những kiến thức cơ bản là được.”

Ân Thiếu Trình hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cô tìm Giản Trì Hoài ấy, anh ta thích hợp hơn tôi. Tôi thật chẳng hiểu nổi cô, bảo cô làm ngôi sao cô không chịu, giờ chạy đi làm quản lý gì đó? Phóng viên chẳng phải là lý tưởng cao nhất của cô sao?”

“Dĩ nhiên, nghề nghiệp hàng đầu của tôi vĩnh viễn là nghề báo. Còn về việc làm quản lý, tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm chút mà thôi.”

Ân Thiếu Trình dường như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt anh ta nhìn cô lộ ra vẻ quái dị: “Cô đừng nói với tôi, cô làm quản lý quái quỷ gì đó vì Giang Ý Duy.”

“Anh cảm thấy nực cười lắm sao?” Chử Đồng vô cảm nhìn thẳng vào Ân Thiếu Trình: “Vì các anh đều cho rằng chuyện này không thực tế, thế nên nghĩ tôi đang nằm mơ có phải không?”

“Chử Đồng, rốt cuộc ai đã cho cô lý do để kiên trì? Giang Ý Duy không đứng dậy được nữa, lẽ nào cô không hiểu sao?”

Chử Đồng nhếch môi cười khẩy: “Tôi thật sự không hiểu anh đi được tới ngày hôm nay bằng cách nào. Nếu anh nói anh có con mắt độc đáo, vậy thì xin lỗi, tôi không nghĩ thế.”

Ân Thiếu Trình thấy cô nghiêm mặt lại bèn gõ gõ mấy cái lên đầu gối, rồi bất ngờ giơ tay khoác lên vai Chử Đồng: “Cô muốn học làm quản lý, cũng được thôi, Giản Trì Hoài không chịu giúp cô chứ gì?”

“Anh ấy không nói không giúp tôi.” Chử Đồng hất tay anh ta ra.

“Đừng có nói đỡ cho anh ta nữa.” Ân Thiếu Trình ngồi về chỗ cũ: “Tôi có thể bảo người dạy riêng cho cô, nhưng sau này cô bắt buộc phải dẫn dắt ngôi sao cho tôi.”

“Khi nào dạy tôi?”

Ân Thiếu Trình chỉ hứa đại vậy thôi. So với Giản Trì Hoài, anh ta còn không tin tưởng ý nghĩ của Chử Đồng hơn. Quản lý? Cô ấy tưởng chuyện gì cũng dễ làm vậy sao?

Bán Đảo Hào Môn.

Hôm nay Giản Trì Hoài về nhà rất muộn, về tới nơi đã sắp 10 giờ rồi. Đi vào phòng, anh nhìn thấy Chử Đồng nằm sấp trên giường, hai chân vắt vẻo, lắc bên trái, lắc bên phải, bên tay đặt một cuốn sách, chẳng biết đang xem cái gì. Anh tháo cà vạt, cởi áo khoác ra, lập tức ngã vật ra giường: “Nghiêm túc vậy, nghiên cứu gì thế?”

Chử Đồng gập sách lại: “Không có gì.”

Giản Trì Hoài chịu không nổi thái độ này của cô. Anh nghiêng người, giật quyển sách trong tay cô. Chử Đồng giữ chặt hai tay lên trang bìa, Giản Trì Hoài một tay xuyên qua nách cô, nhẹ nhàng tách ngón tay cô ra. Anh nhìn qua: “Em làm thật đấy à?”

“Em chỉ muốn tìm hiểu qua, lỡ như sau này nghề báo khó sống quá cũng có thể đổi ngành.”

“Không cần đổi, anh nuôi em.” Anh tự tin đầy mình, trước giờ vẫn cảm thấy cô kiếm được chút tiền đó quá vất vả. Còn anh, đừng nói là một Chử Đồng, một ngàn một vạn Chử Đồng cũng nuôi được.

Nghe thấy câu này, Chử Đồng không phản bác nhiều, cô thẳng thừng mở sách ra: “Trước đây em cảm thấy làm quản lý là một ngành nghề vô cùng thời thượng, tới bây giờ em mới hiểu, những thứ bên trong không ai biết quá nhiều.”

“Oh? Ví dụ?” Giản Trì Hoài ôm lấy cô từ phía sau, dồn một nửa trọng lượng cơ thể lên vai Chử Đồng.

“Ví dụ như rất nhiều scandal của ngôi sao, vô số các loại ảnh nóng không thể để lộ, đều do quản lý sai người sắp xếp.” Chử Đồng chê anh nặng, đẩy vai về phía sau: “Nằm về phía nửa giường của anh đi.”

“Anh lại nhớ em rồi.” Anh cắn tai cô, khẽ nói bên vành tai.

Chử Đồng rụt vai lại, bực bội đáp: “Giản Trì Hoài, anh lại uống nhiều rượu phải không?”

“Ngửi ra được à?”

Chử Đồng cực kỳ phiền muộn: “Mỗi lần anh uống nhiều quay về là lại giày vò em, có lần nào chịu nằm yên ngủ chứ?”

Được cô nhắc như vậy anh mới cảm thấy hình như thế thật. Giản Trì Hoài cắn vai cô: “Có rượu vào là cả người anh lại có sức mạnh.”

“Anh... Anh cưỡng ép thành nghiện rồi phải không?”

Giản Trì Hoài vùi đầu vào cổ cô, hai tay bấu chặt eo cô: “Từ kinh nghiệm lần trước, anh thật sự phát hiện ra những điểm thú vị bên trong, hay là em cứ phản kháng đi.”

“Giản Trì Hoài, anh đúng là đại biến thái.” Chử Đồng bị anh kéo xuống, quyển sách trong tay vẫn còn ở lại trên gối. Anh bẻ quặt hai tay cô lại, Chử Đồng nhúc nhích bả vai: “Anh quyết muốn?”

“Đúng, không ai ngăn được?”

Chử Đồng ra hiệu cho anh nhẹ nhàng thôi. Giản Trì Hoài ngồi dậy, tay vừa mới cởi bung hai cúc thì di động đầu giường vang lên. Nếu đổi là người khác, anh chắc chắn sẽ không màng tới lúc này nhưng giờ này rồi, tên hiển thị lại là Giản Lệ Đề. Tay anh khựng lại, cầm di động lên nghe: “Alô!”

“Anh, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh đang ở nhà, sao vậy, có việc gì sao?”

Chử Đồng muốn lật người nhưng bị hai chân Giản Trì Hoài ngồi lên, không nhúc nhích được. Anh đập vào chân cô, ra hiệu cho cô nằm im.

“Anh ơi, hình như vết thương của em lại hơi nhói đau, liệu có thứ gì mọc lên bên trong không?”

Gương mặt Giản Trì Hoài biến sắc. Anh từ trên người Chử Đồng trượt xuống, ngồi về phía mép giường: “Đau lắm không?”

“Không đau lắm nhưng vẫn có cảm giác, khó chịu lắm ạ.” Giọng nói của Giản Lệ Đề ngập tràn sợ hãi: “Em gọi điện cho bố mẹ rồi nhưng bố mẹ vẫn chưa về.”

“Được, anh qua ngay.” Giản Trì Hoài đứng dậy, vừa từ từ cài mấy chiếc cúc cổ vừa nói: “Em đừng sợ, không sao đâu.”

Anh ngắt máy, lấy chìa khóa xe. Chử Đồng vội ngồi bật dậy: “Vết thương gì vậy? Lệ Đề bị sao thế?”

Ban nãy nằm gần, cô dỏng tai nghe, chỉ nghe thấy hai chữ đó. Giản Trì Hoài bình thản liếc nhìn cô: “Không sao, lúc trước có làm phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa, gần đây vết thương cũ cứ khó chịu.”

“Em đi cùng anh.”

Giản Trì Hoài nét mặt u ám, quay người đi: “Không cần đâu, em ở nhà đợi đi.”

Chử Đồng nhảy từ trên giường xuống: “Sao em đợi được chứ, chẳng phải đã nói rồi sao? Người nhà của anh chính là người nhà của em.”

Giản Trì Hoài hơi ngần ngừ nhưng vẫn gật đầu: “Thôi được.”

Khi hai người họ tới nhà họ Giản, vợ chồng Giản Thiên Thừa cũng vừa về tới nơi. Tưởng Linh Thục đưa bó hoa to đùng trong tay cho người làm. Xem ra tối nay bà đã được ra ngoài lãng mạn cùng Giản Thiên Thừa. Giản Trì Hoài và Chử Đồng thay xong giày ngoài cửa, Chử Đồng qua chào hỏi: “Bố, mẹ!”

“Đồng Đồng cũng tới à?” Tưởng Linh Thục nhìn thấy cô, sắc mặt dường như có chút ngượng ngập. Giản Trì Hoài nhìn bà: “Lệ Đề đâu ạ?”

“Cô chủ ở trên gác ạ.” Người làm bên cạnh tiếp lời.

Giản Trì Hoài rảo bước đi lên gác, hai ông bố Giản cũng đi ngay sau, Chử Đồng đi cuối cùng. Giản Trì Hoài đã nói từ lâu, anh cưng chiều cô em gái này như con gái mình vậy, nhưng cũng không cần đến mức này chứ. Trước đây mổ ruột thừa, vết thương khó chịu, có lẽ do cơ thể nhạy cảm thôi.

Mấy người lên đến nơi, Tưởng Linh Thục vào phòng của Giản Lệ Đề trước. Bà sốt sắng ngồi xuống mép giường: “Sao rồi con, vết thương sao lại khó chịu à?”

Giản Lệ Đề định giơ tay về một phía nào đó nhưng bị Tưởng Linh Thục nắm chặt lấy: “Đau lắm không con?”

“Không đau lắm nhưng cứ cảm thấy nhức nhối. Mẹ ơi, liệu có phải bệnh của con tái phát không?”

“Nói linh tinh gì vậy!” Tưởng Linh Thục nắm chặt tay con gái: “Hôm nào tới bệnh viện làm kiểm tra.”

“Mẹ, con sợ chết, con toàn suy nghĩ vẩn vơ thôi.”

Chử Đồng cùng Giản Trì Hoài đi vào phòng. Tưởng Linh Thục cúi đầu, an ủi con gái: “Con cũng nghĩ bậy quá rồi. Được rồi, ngủ đi con. Nửa đêm nửa hôm còn làm anh trai và chị dâu lo lắng, lần sau không được phép như vậy.”

“Nhưng con khó chịu thật mà, cũng không phải là đau, chỉ là cảm giác thôi.”

“Lệ Đề, không sao đâu.” Chử Đồng cũng vỗ về con bé: “Hôm nào đi kiểm tra là ổn thôi.”

“Con không muốn kiểm tra.” Giản Lệ Đề rất bài xích: “Con từng làm nhiều lần rồi, con sợ lắm.”

Tưởng Linh Thục vỗ vỗ mu bàn tay con gái: “Nằm xuống ngủ đi, mẹ ngủ với con.” Dứt lời, Tưởng Linh Thục nói với Giản Trì Hoài đang đứng: “Con đưa Chử Đồng về trước đi.”

“Con còn muốn nói chuyện với chị dâu một lát.”

“Nói chuyện gì chứ?” Tưởng Linh Thục dém chăn cho con bé. Giản Lệ Đề mở to mắt không chịu ngủ: “Chị dâu, chị Ý Duy có kiên trì làm trị liệu không ạ?”

“Có, em cứ yên tâm.” Chử Đồng mỉm cười, Tưởng Linh Thục lại lên tiếng: “Ra ngoài cả đi.”

Chử Đồng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng lại không nói được là chỗ nào. Giản Trì Hoài dẫn cô ra khỏi phòng. Người làm đã làm bữa ăn đêm, hai người ăn thêm đôi chút mới ra về.

Trên đường về, Giản Trì Hoài lái xe, thấy Chử Đồng buồn ngủ tới nỗi đầu lắc la lắc lư: “Bảo em đừng có qua cứ nhất quyết đòi.”

“Chẳng phải vì em không yên tâm sao?”

“Lệ Đề hay thích làm to chuyện lên, tập quen là được.”

Chử Đồng không nhịn được trêu chọc: “Biết là chuyện bé xé ra to, nửa đêm anh còn chạy tới?”

“Nó là em gái anh.” Giản Trì Hoài chặn cô một câu.

Thôi được rồi, em gái.

Trên con đường chữa trị của Giang Ý Duy, Chử Đồng không thể không hình dung bằng bốn chữ 'thảm không kể xiết'. Chử Đồng tìm cho cô ấy bài thuốc dân gian cô ấy cũng đã uống, mặc kệ phòng ốc ngày ngày nồng nặc mùi thuốc bắc nhưng bà Giang vẫn cảm thấy an lòng, thậm chí cho rằng uống từng hớp thuốc ấy cũng là đang đánh đổi tính mạng con gái mình.

Hôm nay, Chử Đồng đưa Giang Ý Duy tới phòng khám. Cô ngồi ngoài như mọi khi. Diệp Như có việc của riêng mình, cả hành lang dài ngoằng chỉ còn lại mình Chử Đồng chờ đợi.

Giang Ý Duy rất giỏi nhịn, thế mà vẫn có những tiếng kêu đau vọng ra. Chử Đồng nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh vọng tới tiếng mở cửa. Cô đột ngột mở mắt, chỉ kịp nhìn thấy bóng người đàn ông. Cô vội vàng đứng dậy đuổi theo vào trong, nhìn thấy Ân Thiếu Trình dùng sức đẩy bác sỹ Diệp ra, bế Giang Ý Duy lên xe. Chử Đồng chặn trước mặt anh ta: “Anh làm gì vậy?”

Ân Thiếu Trình nghiêm mặt lại: “Cô bắt cô ấy chịu khổ cực như thế này, tới cuối cùng vẫn không đứng lên được, chẳng hóa chịu tội vạ sao?”

Giang Ý Duy có phần kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Ân Thiếu Trình lại tới. Người đàn ông đặt cô lên xe lăn: “Không đứng dậy được thì đã làm sao? Chử Đồng, cô không phải là cô ấy, cô cũng không thể chịu đau thay cô ấy.”

Chử Đồng cúi xuống, hai tay giữ chặt xe lăn của Giang Ý Duy. Cô ngẩng đầu nhìn Ân Thiếu Trình: “Không đứng dậy được thì đã sao ư? Cậu chủ Ân, vậy tôi thử hỏi, Giang Ý Duy yêu anh như vậy, anh cũng lo lắng cho cô ấy là thế, anh có thể chăm sóc cho cô ấy suốt quãng đời còn lại hay không?”

Ân Thiếu Trình im lặng mím chặt môi, Chử Đồng đứng thẳng dậy: “Nếu anh chỉ muốn cho cô ấy tiền để cô ấy bình yên sống nốt, vậy thì phiền anh đừng gây cản trở việc chữa trị của chúng tôi. Phụ nữ cần phải độc lập, cho dù Giang Ý Duy không đứng dậy được, tôi cũng thấy nể phục những ngày tháng khổ sở này của cô ấy. Cậu chủ Ân, nếu anh thật sự thấy đau lòng thì mong anh đừng xuất hiện những lúc cô ấy thê thảm nhất. Cô ấy đau, cô ấy hét vì cô ấy sợ, vì cô ấy quyết tâm muốn đứng dậy, mong anh đừng có đả kích. Nếu anh thật sự không nhìn nổi, có thể cùng tôi ra ngoài kia đợi. Sau khi trị liệu xong nhìn thấy anh mới là niềm an ủi lớn nhất của cô ấy.”

Ân Thiếu Trình đẩy xe lăn định đi, Giang Ý Duy giơ tay phủ lên mu bàn tay người đàn ông: “Thiếu Trình, để em thử đi.”

“Giang Ý Duy, em cảm thấy mình đứng lên được phải không? Em nhìn tình cảnh này đi, nó mang lại tự tin cho em chỗ nào? Được, em không cam tâm, em muốn khám bệnh, tôi đưa em ra nước ngoài!”

Giang Ý Duy bấu tay anh ta: “Anh để em thử, nếu thật sự không được, vậy thì đó là số phận, em chấp nhận.”

Bác sỹ Diệp đứng bên cạnh lắc đầu: “Giới trẻ bây giờ đều sính ngoại, quên hết y thuật tổ tiên để lại rồi...”

Cuối cùng Ân Thiếu Trình cũng buông tay, đi ra ngoài.

Giang Ý Duy làm xong phẫu thuật, ngoài cửa đã không còn bóng Ân Thiếu Trình đâu nữa. Chử Đồng đẩy cô ấy ra ngoài: “Anh ta nghe không lọt tai, về trước rồi.”

Giang Ý Duy thất thần nhìn về một phía nào đó, chỉ im lặng.

Bộ phim điện ảnh của Lâu Mộc Ngôn lên sóng, ngôi sao mới chờ thời này quả nhiên mới xuất hiện đã nổi tiếng, mới bốn ngày lượng tiêu thụ đã vượt ba trăm triệu. Nền điện ảnh trẻ trong nước có được thành tích này, quả thực hiếm có. Tiếp theo đây, chờ đợi cô ta chắc chắn sẽ là sự chú ý hàng ngàn vạn người, việc nổi tiếng đương nhiên khỏi phải nói.

Còn những ngày này, việc duy nhất Giang Ý Duy có thể làm chính là trị liệu, bồi bổ sức khỏe, uống thuốc và chịu cực.

Hai tháng sau.

Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ ngày Giang Ý Duy ngã bị thương. Báo giới đã quên hẳn con người ấy, ngoại trừ một vài chương trình giải trí đôi khi nhắc lại với dăm ba câu luyến tiếc, cô ấy gần như đã lùi xa khỏi tầm mắt công chúng. Thời đại của Giang Ý Duy đã dần dần bị niêm phong lại, bất luận cô ấy có thể chấp nhận hay không, tóm lại, số phận sẽ không thương lượng với cô ấy.

Lễ trao giải điện ảnh Kim Ưng sắp được tổ chức mà ngay cả một tấm thiếp mời Giang Ý Duy cũng không nhận được.

Hôm ấy, Giản Trì Hoài từ trường học trở về, đi vào trong nhà, nhìn thấy trên bàn ăn chăm một bó hoa hồng champagne, cánh hoa rụng lả tả xuống tấm khăn trải bàn, rượu vang đã được ướp lạnh. Chử Đồng bê hai phần bít tết từ trong bếp đi ra. Giản Trì Hoài lặng lẽ cong môi cười: “Muốn xin xỏ chuyện gì, nói đi!”

Bước chân Chử Đồng hơi khựng lại, rồi xẹp lép như quả bóng xì hơi: “Anh có ý gì vậy? Có hiểu thế nào là lãng mạn không?”

Giản Trì Hoài cởi áo khoác, ánh mắt nhìn cô chất chứa vài phần ám muội: “Một người ỡm ờ trong chuyện chăn gối lại ở đây nói lãng mạn với anh? Đừng nói với anh rằng tối nay em bày ra trò này để xúc tiến tình cảm vợ chồng.”

Chử Đồng sắp bị á khẩu mà chết tới nơi. Cô ngồi xuống ghế trước, Giản Trì Hoài cũng không nỡ phụ cảnh đẹp này. Anh bật rượu vang, rót nửa ly cho Chử Đồng. Cô nhấp khẽ một ngụm, nheo mắt cười thỏa mãn: “Anh bảo nữ thần Kim Ưng lần này liệu có phải là Lâu Mộc Ngôn không?”

“Vốn dĩ dựa theo lá phiếu bình chọn online, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì chắc chắn là Giang Ý Duy nhưng cô ta không trụ nổi tới ngày này. Lâu Mộc Ngôn mới debut, còn chưa tới lúc, không phải cô ta.”

“Oh.” Chử Đồng khẽ gật đầu: “Nhưng bây giờ Lâu Mộc Ngôn tiến vào showbiz với khí thế mạnh mẽ như vậy, trong lễ trao giải Kim Ưng nhất định sẽ sắp xếp tiết mục của cô ta phải không?”

Giản Trì Hoài nhìn món bít tết bên cạnh, dùng dao gẩy gẩy, sau khi xác định có thể ăn được mới nói: “Dĩ nhiên, lễ trao giải Kim Ưng hai năm một lần, sức ảnh hưởng của nó anh không cần phải nói em cũng hiểu. Lâu Mộc Ngôn sẽ tranh giải diễn viên mới mới xuất sắc nhất, tới lúc đó em cũng sẽ đi phỏng vấn, cùng mong chờ đi.”

“Tranh giải.” Chử Đồng thăm dò: “Chắc là đã biết sẽ được giải thưởng rồi chứ gì?”

Giản Trì Hoài mỉm cười: “Em có thể tự tới xem.”

Chử Đồng đặt ly rượu trong tay xuống, tay phải lần sờ tới bên cạnh, sau đó sờ lên cánh tay Giản Trì Hoài, người đàn ông xoay người tay lại nắm chặt lấy ngón cái của cô. Ngón tay hai người móc vào nhau, Chử Đồng cười khẽ: “Danh sách những tiết mục biểu diễn, có thể tính em một suất không?”

“Thế là sao?”

“Anh có thể để Lâu Mộc Ngôn lên sân khấu biểu diễn bình thường, chỉ là... sắp xếp một tiết mục cho em, được không? Chỉ cần thời gian của một bài hát thôi.”

Nụ cười của Giản Trì Hoài đã không còn nét diu dàng: “Đừng nói với anh em thật sự muốn làm ngôi sao. Nếu không phải thì em vì ai? Giang Ý Duy? Cô ta vốn không nằm trong danh sách khách mời lần này. Huống hồ đó đều là các tiết mục phía tổ chức ấn định, anh không có cách nào.”

“Giản Trì Hoài, em biết là anh có cách. Bao nhiêu tiết mục như thế, cho em một suất không được sao?”

“Giang Ý Duy bại liệt rồi, em bắt cô ta lên sân khấu, không sợ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ ư?”

Chử Đồng nắm lấy cánh tay Giản Trì Hoài: “Cô ấy vẫn là ngôi sao dưới quyền quản lý của Dịch Sưu phải không? Cô ấy cũng từng nổi tiếng phải không? Chỉ vì cô ấy quá khao khát sân khấu này, em tin rất nhiều người cũng muốn nhìn thấy tình hình gần đây của cô ấy, bao gồm cả giới báo chí. Đây cũng coi như một cách tung tin nhẹ nhàng. Giản Trì Hoài!” Chử Đồng càng thêm sát gần anh: “Tứ ca, Tứ ca...”

Cô gọi anh hết lần này tới lần, giống như trước đây anh từng nói, tiếng 'Tứ ca' bật ra từ miệng cô có thể khiến xương cốt anh tê dại hết.

Sắc mặt Giản Trì Hoài hơi dãn ra. Chử Đồng nghiêng đầu về phía vai anh: “Thật ra, em vốn định tới tìm Ân Thiếu Trình nhờ giúp đỡ, nhưng nói gì thì nói Giang Ý Duy cũng là nghệ sỹ của Dịch Sưu, vả lại anh mới là chồng em, có chuyện gì em nhất định phải nói với anh đầu tiên, đúng không?”

Người đàn ông đưa tay bế cô lên đùi mình: “Em hiểu chuyện đấy, lời nào dễ nghe là nói lời ấy. Tiết mục này anh sẽ dành cho em. Giang Ý Duy đã vậy cũng chẳng thể nổi trội hơn người khác. Cô ta chịu lộ mặt, anh cũng cho cô ta toại nguyện.”

Chử Đồng thầm thở phào một hơi, Giản Trì Hoài ôm eo cô, hai tay không ngừng thu chặt lại, môi dán bên vành tai cô: “Anh giúp đỡ em như vậy, vậy tối nay có phải em cũng nên ngoan ngoãn một chút hay không?”

Cô trượt từ trên chân anh xuống: “Ăn tối xong đã.”

Giản Trì Hoài kéo tay cô: “Tranh giành những thứ này cho Giang Ý Duy, có ích lợi gì đối với em?”

“Em cảm thấy có rất nhiều lợi ích.” Chử Đồng dùng tay búng búng đồ rót rượu phía đối diện: “Giản Trì Hoài, cái em cho là lợi không phải thứ định lượng được bằng tiền.”

“Nhưng cô ta không đứng dậy được, thứ mà em nỗ lực nhất định là phí công vô ích.”

Chử Đồng chỉ cười không nói, cổ tay khẽ xoay nhẹ ly rượu. Phí công thì phí công, cô không sợ gì hết.

Chỉ còn ba ngày nữa là khai mạc lễ giao trải phim điện ảnh.

Chử Đồng đi săn tin xong, lái xe chuẩn bị tới chỗ Giang Ý Duy. Làm nghề phóng viên này, bẩm sinh đã nhạy cảm, từ ban nãy cô đã ý thức được có xe đi theo cô. Cô cảm thấy chiếc xe kia trông rất quen nhưng lại không thể nói ra. Cô gọi điện cho Tần Tần, đầu kia lập tức có hồi đáp: “Xe đưa đón Lâu Mộc Ngôn, trong bức ảnh hai hôm trước tớ đưa cậu chẳng phải có sao?”

Chử Đồng ồ một tiếng, chẳng trách trông quen đến vậy. Lâu Mộc Ngôn đi theo cô làm gì? Chắc không phải định theo cô về tận nhà chứ? Vậy thì khả năng lớn nhất chính là nhằm tới Giang Ý Duy.

Chử Đồng nhắn một tin cho Giang Ý Duy. Cô không giảm tốc độ mà cứ thế đi thẳng, tới nhà Giang Ý Duy, bảo vệ cũng không ngăn cản, xe của Lâu Mộc Ngôn đi vào thuận lợi. Chử Đồng tới cửa nhà họ Giang, xuống xe, nhìn thấy bà Giang đẩy xe lăn ra mở cửa cho cô. Hai người vừa nói chuyện vài câu thì xe của Lâu Mộc Ngôn tới.

Giang Ý Duy ra hiệu ẹ vào nhà trước. Chử Đồng đẩy xe lăn định đưa cô ấy đi, Lâu Mộc Ngôn từ từ xuống xe, trên người là bộ quần áo mới của Dior: “Chị Ý Duy!”

Giang Ý Duy nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm, Lâu Mộc Ngôn nhìn về phía chân cô ấy: “Vẫn không có tiến triển gì sao?”

Chử Đồng bước lên, lấy chăn đắp kín hai chân Giang Ý Duy lại: “Chẳng phải cô Lâu bận rộn lắm sao? Còn có thời gian xuất hiện ở đây?”

Một Giang Ý Duy đã tàn phế đối với Lâu Mộc Ngôn mà nói hoàn toàn không có sự uy hiếp, chỉ có điều nghe nói Chử Đồng rất tốt với cô ấy, nhưng thế thì đã sao, dù cô có là Giản phu nhân cũng không thể thay đổi số phận cho Giang Ý Duy: “Lễ trao giải Kim Ưng sắp bắt đầu rồi, em rất muốn được cùng chị Ý Duy tham gia. Thời gian gần đây không thấy có tin tức của chị, rất nhiều phương diện trong diễn xuất em muốn được học hỏi chị. Đúng rồi, chị nhận được thư mời chưa?”

Chử Đồng nhìn về phía Lâu Mộc Ngôn, cảm thấy nực cười: “Cô Lâu này, bây giờ cô cái gì cũng có, thật ra không cần tới chọc ngoáy. Làm nhiều chuyện sát muối vào vết thương của người khác, cẩn thận một ngày chính cô cũng ngã dập mặt đấy.”

“Tứ tẩu, chị nói vậy là nghiêm trọng rồi. Em vừa quay quảng cáo xong liền qua đây, đơn thuần là tới thăm nom mà thôi.”

Giang Ý Duy im lặng ngồi trên xe lăn, Chử Đồng quả thực không thể có thiện cảm với con bé này: “Vậy giờ cô nhìn thấy cả rồi đấy, hài lòng chưa?”

“Tứ tẩu, nếu chị thực sự muốn vào showbiz, muốn làm quản lý cho người khác, chị cũng có thể lăng xê em. Chị nói đấy thôi, tài nguyên của Tứ ca là của chị, nhưng chị cũng không thể phung phí như vậy được, sắt tốt phải rèn ra dao sắc chứ.”

Giang Ý Duy ngước mắt lên, nhìn về phía Lâu Mộc Ngôn. Ánh mắt hai người giao nhau, Lâu Mộc Ngôn thấy cái u ám, lạnh lẽo trong đáy mắt cô ấy, như một lưỡi dao sắc lạnh. Cô ta bất giác lùi về sau, nhưng nghĩ tới tình cảnh của cô ấy hiện giờ, Lâu Mộc Ngôn lại thẳng lưng ưỡn ngực.

Chử Đồng không nói chuyện với cô ta nữa, đẩy Giang Ý Duy vào trong. Giọng Lâu Mộc Ngôn vang lên sau lưng họ: “Tôi đợi các người tại lễ trao giải Kim Ưng.”

“Ngu ngốc.” Chử Đồng chửi rủa.

Giang Ý Duy phì cười: “Lịch sự tý đi.”

“Mấy cô gái bây giờ lẽ nào đều não tàn như vậy sao?” Bước chân của Chử Đồng nhanh hơn, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng.

Tại lễ trao giải Kim Ưng.

Giang Ý Duy ngồi trước bàn trang điểm, vẽ từng đường lông mày ình. Cô ấy và Chử Đồng bây giờ như hai kẻ vô hình. Qua mấy tháng điều trị, thể trọng của cô ấy đã hồi phục như cũ, nét mặt cũng tươi tắn hơn, khi trang điểm lên, không thua kém gì thời kỳ cô ấy còn rực rỡ.

Giản Trì Hoài cho Chử Đồng một tiết mục, thế rồi mặc kệ cô. Cô chỉ biết rằng hôm nay Giản Trì Hoài cũng tới dự.

Chử Đồng cả người mặc đồ trắng, xung quanh không có bất kỳ thứ gì điểm xuyết. Còn Giang Ý Duy là một chiếc váy đen dài không thể đơn giản hơn, không tay. Cô ấy ngồi trên xe lăn, để Chử Đồng đẩy ra ngoài cửa.

Ánh nắng bên ngoài rực rỡ, tô điểm cho gương mặt thuần khiết ấy, không một gợn sóng, không có bất kỳ điểm nổi bật nào. Chử Đồng đẩy xe lăn: “Giang Giang, cậu béo thật rồi đấy, tớ sắp đẩy không nổi nữa rồi.”

“Được rồi, lúc tớ còn gầy chính cậu ngày ngày ra sức ép tớ ăn, giờ lại chê bai.”

Chử Đồng đẩy xe lăn tới trước ô tô, sau đó dừng bước: “Cậu... chuẩn bị sẵn sàng rồi chứ.”

Cô hài lòng khi nhìn thấy Giang Ý Duy gật đầu...

~