Nửa người Chử Đồng căng ra. Giản Trì Hoài cúi người, hai tay chống lên tay vịn bên cạnh cô, bao vây cô trong không gian nhỏ hẹp ấy.
Cô cụp mắt xuống, nhìn thấy một chiếc cúc cổ được mở ra của người đàn ông: “Giản Trì Hoài, có một chuyện anh bắt buộc phải thừa nhận, có phải hôm nay đám phóng viên vây lấy anh đã ít đi không?”
“Đừng có đánh trống lảng, tôi cho em hay, tôi ghét nhất là loại người như em, vì cái gọi là 'tin tức' mà có thể vứt hết đạo đức ra sau lưng. Em có từng nghĩ đôi khi vì một số bài báo sai sự thật mà có thể giết chết một con người không?”
Ánh mắt anh giá lạnh, ấn chặt cô tại chỗ này, tựa hồ đang thật sự thẩm vấn cô như một tội phạm. Chử Đồng khẽ nuốt nước bọt. Chạm phải ánh mắt của người đàn ông, cô bỗng cảm thấy đôi mắt mình nhói đau.
Cô thầm nghĩ, có phải cô động tới Giang Ý Duy là đã động vào giới hạn của Giản Trì Hoài không?
Chử Đồng ép buộc mình nhìn đi chỗ khác, cô nghe thấy một giọng nói khô khốc bật ra khỏi cổ họng: “Em thích đi tìm tin tức, em cũng thích những thông tin chân thực nhưng giới giải trí là vậy. Công chúng muốn biết về đời sống riêng tư của các ngôi sao, vì vậy bọn em phải đáp ứng nhu cầu. Em vẫn luôn muốn làm mảng xã hội, em cũng tin chắc sẽ có một ngày như thế.”
Giản Trì Hoài nhìn gương mặt hơi nghiêng của Chử Đồng ở một khoảng cách rất gần. Da cô trắng trẻo, hơn nữa còn là kiểu da không nhìn thấy bất kỳ vết đốm hay lỗ chân lông nào, hàng mi dài thanh tú, bờ môi hình củ ấu giờ này không biết vì phẫn nộ hay vì điều gì mà mím lại rất chặt.
Giản Trì Hoài buông cánh tay đang vòng quanh người cô: “Sau này tốt nhất em đừng theo dõi Giang Ý Duy nữa.”
Chử Đồng không đáp lại, Giản Trì Hoài đương nhiên cũng không quan tâm, đi thẳng lên gác.
Sau khi chuyện bức ảnh lộ ra, phía Ân Thiếu Trình vẫn án binh bất động, càng không có ý ra mặt thanh minh. Anh ta đùa cợt đã quen, phong lưu thành tính, bình thường đâu có thiếu scandal với các nữ minh tinh. Đội ngũ quản lý phía Giang Ý Duy thì ngay lập tức đứng ra phủ nhận chuyện này, nói rằng việc hai người đi cùng một chuyến bay chỉ là trùng hợp, trước đó họ hoàn toàn không hay biết.
Ba ngày sau, sản phẩm game do Giang Ý Duy làm người đại diện tổ chức buổi họp báo, các tờ báo lớn dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đã rục rịch chuẩn bị từ sớm.
Trong phòng nghỉ của hội trường.
Giang Ý Duy ngồi trước gương trang điểm, đang tiến hành những bước trang điểm cuối cùng. Thợ trang điểm đội lên đầu cô ta một chiếc mũ màu tím khoa trương. Qua gương, có thể nhìn thấy cả một đám phóng viên đứng chực bên ngoài.
Người quản lý ngồi bên cạnh cô ta, chỉ về phía đám người đó và nói: “Cô phóng viên nhỏ của Dịch Sưu, cô ta chính là người tung ra tin tức giữa chị và Ân Thiếu Trình.”
Giang Ý Duy nhìn qua, cánh cửa thủy tinh của phòng nghỉ đã được xử lý đặc biệt, người bên ngoài không thấy được bên trong. Sắc mặt Giang Ý Duy hơi cứng lại: “Sản phẩm game này vốn dĩ thuộc quyền quản lý của Dịch Sưu. Nếu đã là phóng viên 'nhà mình' thì nên có sự chăm sóc đặc biệt.”
Người quản lý hiểu ý cô ta, mỉm cười đứng dậy: “Vâng!”
Chử Đồng chen chúc trong đám đồng nghiệp, đang đợi Giang Ý Duy ra ngoài, lộ mặt một lần thì một nhân viên duy trì trật tự bất ngờ tới bên cạnh cô: “Người của Dịch Sưu phải không?”
“Vâng.”
“Mời đi theo tôi, sau khi tổ chức xong buổi họp báo, chúng tôi sẽ sắp xếp buổi phỏng vấn riêng ọi người.”
Nghe thấy mấy lời này, mấy người mắt sáng rực lên, vội vàng đi theo người nhân viên.
Chử Đồng và đồng nghiệp được đưa vào trong một gian phòng nghỉ: “Xin đợi một lát, quản lý của cô Giang sẽ đến ngay thôi.”
“Vâng, cảm ơn!”
Buổi họp báo rất ngắn, chỉ khoảng mười mấy phút là kết thúc. Phàm là những câu hỏi liên quan đến đời sống riêng tư của Giang Ý Duy đều bị trả lời qua loa bằng hai chữ 'cảm ơn'.
Chử Đồng ngồi trên chiếc ghế trong phòng nghỉ. Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ. Các phóng viên bên ngoài đã ra về hết cả. Một phóng viên ngồi bên xoa xoa bụng: “Đói chết mất! Còn phải đợi tới khi nào?”
“Không phải định lừa chúng ta đấy chứ?”
Một người khác tiếp lời: “Chắc là không chứ, sản phẩm game mà Giang Ý Duy làm đại diện dẫu sao cũng là của Dịch Sưu, phần tài liệu đầu tiên này vốn dĩ nên giữ lại cho chúng ta.”
“Anh đừng có quên người tung tin đồn giữa cô ta và Ân Thiếu Trình ra ngoài cũng chính là Dịch Sưu chúng ta.”
Chử Đồng đứng dậy, đi một vòng trong phòng nghỉ. Ngoài cửa có tiếng bước chân vọng tới. Người quản lý của Giang Ý Duy, Triệu Hợp, xách theo một chiếc túi, rạng rỡ đi vào: “Thật ngại quá, xin lỗi mọi người, Ý Duy vẫn đang tẩy trang, sẽ xong ngay thôi. Nào nào, cũng hơn một giờ rồi, các bạn mau ăn cơm trưa đi.”
Hai cô gái đứng dậy, nói thẳng: “Cảm ơn cô.”
Triệu Hợp lấy cơm hộp trong túi ra, lần lượt phát ọi người. Tới lượt Chử Đồng, cô ta mò mẫm trong chiếc túi không, nét mặt tỏ vẻ ái ngại: “Ngại quá, cơm hộp không đủ.”
Chử Đồng mỉm cười, lắc đầu: “Không sao đâu, tôi không đói.”
Triệu Hợp đi rồi, Chử Đồng đứng dựa vào cửa. Cứ chốc chốc cô lại xem giờ, trong lòng cho dù cũng đã đoán ra điều gì đó nhưng cũng không thể đi. Chí ít đợi ở đây vẫn còn có một ít cơ hội kiếm được tin.
Lại hơn nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua. Kết quả hỏi thăm là Giang Ý Duy đang chụp ảnh, vẫn phải đợi.
Chử Đồng đói đến nỗi dạ dày cồn cào, hai đồng nghiệp thì đang ngồi một bên nghịch điện thoại. Cô đi tới một góc tường, mở chiếc balo nhỏ luôn mang theo người, lấy ra mấy gói lương khô bên trong.
Qua tấm kính thủy tinh, thế giới bên ngoài ùa vào tầm mắt, cả một mảng xám xịt.
Chử Đồng tựa trán lên tường, xé vỏ ra, sau đó ăn từng miếng một.
Giản Trì Hoài đi ngang qua hành lang ấy, ban đầu chỉ nhìn thoáng qua, khi thấy một bóng vô cùng quen thuộc bèn bất giác dừng bước. Anh nhìn thấy Chử Đồng đứng dựa bên tường như một đứa trẻ bị phạt. Lương khô chắc là khó nuốt lắm, trong tay cô không có nước. Mỗi lần cô nuốt xuống, anh lại khẽ nhíu mày.
Giản Trì Hoài đút một tay vào túi quần, tiến gần thêm một bước.
Chử Đồng đưa tay lau miệng, hít sâu một hơi. Hai người cách nhau gần đến vậy, mỗi một biểu cảm trên gương mặt cô, mỗi một vẻ ấm ức đều len lỏi vào lòng Giản Trì Hoài một cách rõ ràng và sâu đậm, khiến anh không hề lường trước. Cảm giác ấy giống như có một chiếc dùi nhọn hoắt bất chấp tất cả mọi đớn đau để khoan sâu vào trái tim anh.
Giang Ý Duy chụp ảnh xong, quay về phòng nghỉ, bất ngờ nhìn thấy Giản Trì Hoài ngồi trong.
Cô ta bảo trợ lý ra ngoài trước. Khi trong phòng không còn ai, cô ta mới đi về phía Giản Trì Hoài: “Anh Tứ! Sao anh lại ở đây?”
Giang Ý Duy thấy Giản Trì Hoài thất thần nhìn ra ngoài thì cũng phóng tầm mắt qua, thấy Chử Đồng đứng dựa vách tường đang mòn mỏi chờ đợi.
Giang Ý Duy đi đến trước gương trang điểm, tự tẩy trang: “Đó là phóng viên của Dịch Sưu các anh.”
“Em hành hạ cô ấy như vậy, cẩn thận cô ấy cho em biết tay đấy.”
“Em lại phải sợ một cô phóng viên tép riu sao?” Giang Ý Duy tháo bộ tóc giả xuống, lau đi lớp son bên khóe môi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên một vẻ kiêu kỳ: “Cô ta đáng bị nhận một bài học. Trong cái vòng luẩn quẩn này, không phải tin tức của ai cũng tung ra được đâu.”
Ngón tay mảnh dẻ của Giản Trì Hoài chống lên cằm, ngồi yên lặng, vừa bướng bỉnh lại xa cách. Ánh mắt anh tuy không còn nhìn Chử Đồng nhưng hình như luôn bị cái bóng quật cường đó hấp dẫn.
“Em biết đã bước vào ngành này thì không nên đắc tội quá nhiều người, nhất là đám phóng viên.” Giang Ý Duy xoay ghế lại, mỉm cười nhìn Giản Trì Hoài: “Nhưng sau lưng em còn có Ân Thiếu Trình... còn có anh. Cô ta thì sao? Cô ta có ai đây?”
Nói xong mấy lời này, Giang Ý Duy giơ tay tháo lớp mi giả nhưng bỗng nghe thấy một giọng nói mạnh mẽ vọng tới: “Nếu anh nói... có anh che chở cho cô ấy thì sao?”
~