Có người bắt đầu cười sau đó bật cười thành tiếng, cũng có người đứng lên uống rượu với cô. Lâu Mộc Ngôn ngồi im trên ghế, một lúc sau nói là muốn giải tán. Giản Trì Hoài đặt tay lên vai Chử Đồng, ngón tay mơ hồ như đang khẽ vân vê nơi mềm mại đó: “Đông Tử, cậu đưa cô Lâu về.”
Đông Tử gào lên: “Sao lại là em? Người là anh đưa tới mà.”
“Cả một buổi tối, cậu cứ em gái này em gái kia, gọi không ít lần, lẽ nào không nên sao?”
Đông Tử giơ cao hai tay: “Được được, nói không lại anh. Vậy em gái, chúng ta đi nhé? Em đừng có chê anh, trên đường anh Đông Tử còn có thể trò chuyện với em đấy.”
Lâu Mộc Ngôn nghĩ tới chuyện ban nãy Đông Tử giúp mình bèn gật đầu: “Vâng.” Cô ta đứng dậy, nói về phía Giản Trì Hoài và Chử Đồng: “Tứ ca, Tứ tẩu, em về trước đây.”
“Đi cẩn thận.” Chử Đồng mỉm cười: “Không tiễn.”
Thuyền đã cập bờ, lúc lên, Đông Tử nắm tay Lâu Mộc Ngôn: “Xe vẫn còn ở phía kia, chúng ta phải ngồi xe du lịch qua đó.”
“Được.”
“Thôi, đừng có ỉu xìu nữa, chuyện có to tát lắm đâu?” Đông Tử gọi một chiếc xe: “Em còn quá nhỏ tuổi, không đấu lại chị ta cũng là chuyện bình thường.”
“Anh Đông Tử, ban nãy trong bữa tiệc, thật lòng cảm ơn anh.”
“Anh nhìn ra rồi, Chử Đồng ra ngoài có việc, em theo sau nói là đi vệ sinh, chắc là bị chị ta kích động chịu không nổi chứ gì?”
Lâu Mộc Ngôn xách chiếc túi trong tay: “Lúc ấy em đầu óc choáng váng, có phải đã nói những lời không nên nói không?”
“Nếu em không phải Lâu Mộc Ngôn, nếu em không mang họ Lâu mà dám nói mấy lời vừa rồi với Tứ ca bằng giọng điệu đó, cho dù có là một ngôi sao nổi tiếng cỡ nào, anh dám bảo đảm sau này em cũng đừng hòng bước chân vào showbiz một bước.”
Lâu Mộc Ngôn cúi đầu, thở dài: “Em nhớ kỹ rồi, sau này tuyệt đối sẽ không làm vậy nữa.”
Giản Trì Hoài đưa Chử Đồng cùng đoàn người lên bờ, đám bạn đi trước bắt xe quay về bãi. “Tứ ca, Tứ tẩu, hôm khác gặp lại.”
Chử Đồng vẫy tay: “Tạm biệt.”
Xe du lịch đưa mọi người rời đi. Chử Đồng giơ tay lên xem giờ: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về đi thôi?”
Giản Trì Hoài nắm lấy tay cô, đi về phía quảng trường gần đó, sau khi đi bộ khoảng mười phút thì tới một ngã tư đường. Chử Đồng nhìn thấy xe của Giản Trì Hoài đang đợi ở đó.
“Sao xe của anh lại ở đây?”
“Sáng sớm nay anh đã bảo tài xế lái qua đây đợi. Đám Đông Tử ngốc nghếch còn chạy về lái xe. Anh biết tối nay thể nào cũng phải uống rượu, đương nhiên phải dẫn theo tài xế.”
Hai người đi tới gần, tài xế xuống xe mở cửa cho họ. Chử Đồng ngồi vào trong trước, Giản Trì Hoài cũng ngồi kế bên cạnh cô. Cánh cửa xe bị đóng sập lại, Chử Đồng nhìn thấy tài xế vòng qua đầu xe trở về ghế lái. Cửa còn chưa mở, Giản Trì Hoài đã bất ngờ ôm lấy cô. Nửa người trên của Chử Đồng bị kéo lên, miệng đột ngột chạm vào một thứ mềm mại, sau đó lại có thứ gì cứng rắn đang cắn môi cô, không mạnh không nhẹ. Hơi thở của cả hai vô cùng nóng. Sau khi người tài xế trở về chỗ của mình bèn nhìn vào gương chiếu hậu một cái rồi vội vàng ấn công tắc, ngăn cách hai không gian trước sau.
Hôn xong, người đàn ông nhắm mắt lại. Hai người tựa trán vào nhau. Chử Đồng muốn lùi ra nhưng Giản Trì Hoài giữ chặt cô vào lưng ghế không cho cô nhúc nhích: “Ngồi im, lúc này khả năng kiềm chế của anh không tốt đâu.”
Chử Đồng mím môi. Tuy rằng Giản Trì Hoài đã nhắm mắt vào nhưng dường như vẫn phát hiện ra động tác đó của cô vậy. “Hôn anh một cái?”
“Vì sao phải hôn anh?”
Người đàn ông không khỏi bật cười: “Anh là chồng em, hôn anh là chuyện không nên sao?”
“Em là vợ anh, muốn hôn cũng phải là anh hôn em.”
Giản Trì Hoài nghe vậy bèn ghé tới bịt kín miệng cô lại. Trở về Bán Đảo Hào Môn, Chử Đồng giẫm lên bóng Giản Trì Hoài đi vào trong nhà. Vừa đẩy cửa phòng ngủ bước vào, eo đột ngột bị một đôi tay kéo trở lại. Anh đẩy cô về phía cánh cửa, nụ hôn kịch liệt như thủy triều ập tới. Chử Đồng bị anh nhấc bổng cao người lên, dường như anh rất thích như vậy, hai tay khiến hai chân cô lơ lửng giữa không trung, chỉ còn cách dựa lưng vào cửa.
Cũng chỉ có lúc này, Chử Đồng mới có thể nhìn anh từ trên xuống. Giản Trì Hoài cong một bên môi lên, cả người trở nên cuồng ngạo, xảo quyệt: “Tối nay cuối cùng cũng hoàn toàn biết được cái lợi của việc làm Giản Tứ tẩu rồi chứ?”
“Chẳng phải sao? Cái thân phận này cho người ta quá nhiều tiện lợi.”
“Vậy em còn giận không?”
Chử Đồng vòng hai tay qua cổ anh: “Ngay từ đầu em chưa hề giận, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Giản Trì Hoài tiến tới hôn cô, Chử Đồng bất giác ư hừ thành tiếng, âm điệu bật ra từ trong cổ họng, nhẹ nhàng mềm dẻo, là một kiểu khêu gợi đẹp nhất, nguyên sơ nhất. Giản Trì Hoài chống lên người cô, gần như quá nửa trọng lượng đã dồn sang phía cô. Ngực Chử Đồng bí bách, vội giơ một tay ra đánh vào ngực anh: “Đừng hôn em kiểu này.”
“Không thích à?” Mặt anh hơi lùi về sau, con ngươi đen láy như cẩm thạch được ánh sáng trong phòng châm lên, lấp lánh như sao: “Có cần anh nói một tiếng xin lỗi không?”
Chử Đồng nhìn người đàn ông trước mặt: “Vậy anh cảm thấy có cần không?”
“Trong lòng em hiểu là được. Giữa chúng ta còn cần nói ra miệng sao?”
Chử Đồng kinh ngạc vì câu nói này, chỉ có điều còn chưa kịp lên tiếng, cả người đã bị Giản Trì Hoài bế lên, anh quay người đi về phía chiếc giường lớn. Khi cô ném xuống, hai tay túm chặt lấy vạt áo nơi bả vai Giản Trì Hoài. Anh cũng theo đà ngã xuống, bàn tay quấn quýt sau lưng cô, hơi thở phả tới bao bọc quanh môi cô. Anh hôn cô, hô hấp rối loạn, không thể kiểm soát: “Anh thật sự nhớ em rồi.”
Có những chuyện làm rồi sẽ nghiện. Giáo sư Giản không thể chống đỡ nổi nữa, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường.
Chử Đồng cảm thấy mình sắp bị anh ấn sâu xuống nửa chiếc giường rồi. Cô mỉm cười: “Anh thật sự không đồng ý cho em qua mảng xã hội à?”
“Không đồng ý.” Giản Trì Hoài đáp với giọng mơ hồ.
“Nhưng đó là giấc mơ của em.” Hai tay Chử Đồng bị anh đặt ra sau lưng anh, ý muốn cô ôm chặt mình: “Linh động cho em đi, được không?”
Giản Trì Hoài cởi từng chiếc cúc áo gây trở ngại: “Em đúng là rất biết lợi dụng nguồn tài nguyên.”
Chử Đồng cười khẽ: “Chẳng phải anh cam tâm tình nguyện cho em sử dụng sao?”
“Anh vẫn chỉ có câu đó, những chuyện khác đều có thể đồng ý, duy nhất chuyện này không được, còn nữa...” Giản Trì Hoài ấn tay lên một chỗ nào đó của cô, véo mạnh: “Tập trung một chút, mấy ngày không hành sự, em cứ thử lơ là nghĩ chuyện khác xem.”
Chử Đồng nắm lấy cà vạt trên cổ anh: “Vậy được, anh đồng ý với em thêm một chuyện nữa.”
“Nói đi.”
“Công việc của em anh đều không được nhúng tay vào, đừng cảm thấy có những tin đồn em không được theo đuổi là lại can dự. Khi nào cần anh giúp, em sự tự động nói.”
Giản Trì Hoài giữ tay cô, trừng mắt lườm cô: “Đừng có nói chuyện điều kiện với anh ở trên giường. Chử Đồng, em định nói với anh, anh có muốn em hay không em cũng mặc kệ sao?”
“Đây không phải điều kiện, đây là cầu xin...”
Giản Trì Hoài tiến tới bịt kín miệng cô lại, một lúc sau mới nói: “Bây giờ anh không cần em nói gì, chỉ cần nghe em hét là được.”
Anh bắt lấy cô, giống như kéo cô xuống vực sâu muôn trượng, những tiếng động mờ ám vang lên bên tai, cả người như bị thả rơi tự do, một khoái cảm ùa vào mọi ngóc ngách, từ mỗi một tế bào xông thẳng tới trái tim Chử Đồng...
Về chuyện bài báo tuyên truyền của Giang Ý Duy, tư liệu thu thập đã bước vào giai đoạn cuối cùng. Ngày thứ hai Chử Đồng theo Giang Ý Duy tới đoàn làm phim, thời tiết rất đẹp, ánh nắng rực rỡ, vị trí quay phim được lựa chọn tại nơi có tiếng toàn quốc. Chử Đồng chủ yếu phụ trách đi theo chụp hình ảnh Giang Ý Duy trong lúc quay phim, từ đó mới có thể nắm bắt một cách khách quan rồi làm bài phỏng vấn.
Giang Ý Duy cầm kịch bản trong tay, đang chăm chú đọc. Vì là phim hiện đại nên không cần trang điểm vất vả. Chử Đồng vừa phỏng vấn xong mấy fan hâm mộ của Giang Ý Duy tới xem quay phim. Cô ngồi xuống bên cạnh Giang Ý Duy: “Bộ phim “Ám dục” này trước đây casting rầm rộ lắm. Thật ra ngay từ ban đầu, tôi còn nghĩ cậu sẽ đóng nữ chính.”
“Đạo diễn muốn chọn diễn viên mới, thân phận vệ sỹ bên cạnh nam chính là đặc biệt thêm vào, tôi rất thích, quay cảnh hành động rất kích thích.”
“Vệ sỹ của Nam Dạ Tước?”
Giang Ý Duy bất giác nhìn cô, bật cười: “Cậu cũng từng đọc sao?”
“Đúng thế, tôi cuồng sách mà.”
Ánh mắt Giang Ý Duy vẫn còn dừng trên cuốn kịch bản: “Chử Đồng, thật ra tôi và cậu có thể làm bạn tốt đấy.”
Chử Đồng không giấu nổi kinh ngạc. Giang Ý Duy ngẩng đầu lên, nụ cười ấm áp: “Nói tới cùng, chúng ta từng mâu thuẫn gì ghê gớm sao? Có từng xung đột kịch liệt sao? Trước khi được debut, gia đình tôi cũng nghèo xơ nghèo xác, vừa đặt chân lên mảnh đất vàng showbiz này, ban đầu tôi mất phương hướng, tôi muốn bất chấp tất cả len lỏi vào trong. Tôi cảm thấy chỉ cần mình vào được đó, sau này sẽ không phải lo ăn lo mặc, cũng cần vì muốn đổi cho bố mẹ căn nhà mà phấn đấu cả đời.”
“Thực ra cậu đóng phim cho tới bây giờ cũng vẫn luôn nỗ lực mà.”
“Trong thùng nước nhuộm này...” Giang Ý Duy hơi ngừng lại, cổ họng hơi khàn, rồi chợt lắc đầu cười khẽ: “Nỗ lực có ích gì chứ?”
“Dĩ nhiên có tác dụng rồi. Cậu thử nhìn địa vị của mình hiện giờ mà xem, lẽ nào quá nửa không phải do cậu cố gắng mà có được sao?”
Giang Ý Duy nghe xong, đương nhiên đồng tình. Cô ấy gật đầu: “Phải, chúng ta đều phải tự 'like' cho bản thân một cái.”
Chử Đồng nhìn cô gái trước mặt mình, mái tóc xoăn xinh xắn được buộc sau gáy, bộ quần áo da màu đen bó sát người khiến những đường nét trên thân hình thanh mảnh của cô ấy gần như hoàn hảo, lớp phấn trang điểm trên mặt cũng cực kỳ vừa vặn, đôi tay cầm kịch bản đeo một đôi găng lộ ngón đen tuyền. Cô ấy có tiền đồ xán lạn nhưng giây phút nào cũng rất thận trọng, cẩn thận, gặp phải một cô minh tinh nhỏ bé có chút gia thế cũng dám tùy ý đắc tội.
Chử Đồng cười: “Giang Ý Duy, cậu nhiều bạn không?”
Đối phương lắc đầu: “Mấy người bạn trước khi debut, rất nhiều người không còn liên lạc nữa. Còn sau khi vào đây...” Cô ấy cười có phần luyến tiếc: “Sau khi vào đây, tôi càng không nhận ra ai là bạn bè chân thành, ai là đám bạn giả tạo lúc nào cũng chỉ muốn đâm một nhát sau lưng tôi.”
“Vậy tính tôi là một người bạn đi.” Chử Đồng chân thành cười nhẹ nhàng: “Trong số những người bạn chân thành, tính cả tôi nữa.”
Giang Ý Duy nhìn cô rất lâu rồi bỗng nhiên bật cười: “Vậy vẫn mong Tứ tẩu nể mặt.”
“Thôi đi!” Chử Đồng ôm chiếc máy ảnh trong tay. Cô cảm thấy mình nhìn người trước giờ rất chuẩn. Cô và Giang Ý Duy có rất nhiều điểm gần gũi, khi nói chuyện với cô ấy cảm thấy rất dễ chịu, không cần vòng vo, không phải mệt mỏi. “Đúng rồi, chẳng phải cậu vẫn còn một bộ phim lớn sao? Mặc dù đoàn làm phim “Ám dục” có diễn viên nòng cốt rất chắc chắn nhưng cho cậu nhận một vai còn chẳng phải nữ phụ, sao ban đầu cậu lại nhận chứ?”
“Lúc trước khi “Ám dục” casting rộng rãi, dĩ nhiên là tớ phải nhằm vào vai nữ chính rồi nhưng đạo diễn rất kiên quyết, nhất quyết muốn dùng gương mặt mới. Mắt nhìn của tớ vẫn khá ổn, tớ cảm thấy bộ phim này tương lai nhất định sẽ hot, thế thì tớ đóng vai phụ cũng được. Vai Hạ Phi Vũ đó tính cách khá rõ nét, bị người ta chửi chết cũng cam lòng, phải không?”
Chử Đồng nhíu mày phản đối: “Cậu lại đồng ý diễn Hạ Phi Vũ? Tớ ngất mất.”
“Thế có là gì? Tớ còn từng đóng ăn mày, cái loại lục thùng rác ấy.” Trong mắt Giang Ý Duy, đó chẳng qua chỉ là một vai diễn mà thôi. “Nhưng đoàn làm phim “Ám dục” quá khó vào, về sau... vai diễn này là Ân Thiếu Trình dành cho tớ. Biên kịch cực kỳ nể mặt anh ấy, về sau tớ cũng không muốn nhận nữa rồi, kiểu vai diễn cầu xin còn chẳng được cuối cùng phải đi cửa sau, Giang Ý Duy này không đóng cũng chẳng sao.”
“Vậy vì sao cậu vẫn nhận?”
“Vì... đây coi như là phí chia tay Ân Thiếu Trình cho tớ đi.” Ánh mắt Giang Ý Duy ảm đạm, đến cả giọng nói cũng thay đổi: “Vì sao tớ lại không cần chứ?”
“Thế nên về sau vì Ân Thiếu Trình cậu mới nhận vai này?”
Giang Ý Duy nhếch môi cười, có lẽ là muốn cười nhưng không sao cười nổi: “Chử Đồng, cậu không biết để vào được “Ám dục” tớ đã dốc bao nhiêu công sức đâu, vì địa vị ngày hôm nay của tớ, tớ cảm thấy mình đóng nữ chính không thành vấn đề. Nhưng người tớ muốn đóng nhất lại là Tư Cần, Hắc thiên sứ sa ngã đó, một Tư Cần không có được tình yêu, ngay cả mạng cũng mất. Tớ cảm thấy tớ và cô ấy ít nhiều cũng có chút giống nhau. Thế mà cả hai vai này tớ đều không được nhận, đến cả Hạ Phi Vũ cuối cùng cũng không giành được, chỉ cho tớ một vai diễn đột xuất thêm vào, cậu bảo tớ được coi là gì?”
Chử Đồng chỉ nghe thôi cũng cảm thấy khó chịu: “Cậu hoàn toàn có thể không nhận mà.”
“Tớ phải nhận, đây là vai diễn Ân Thiếu Trình dành cho tớ, tớ phải cho anh ấy nhìn thấy, tất cả những người khác nhìn thấy, cho dù chỉ là một vai diễn nhỏ nhất thì hào quang của tớ cũng sẽ không bị người khác che lấp!”
Ngay gần đó, người trợ lý đi đến, cúi người nói với Giang Ý Duy: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Xong rồi.” Giang Ý Duy bỏ kịch bản xuống, đứng dậy, nói với Chử Đồng bên cạnh: “Lát nữa có cảnh nổ bom, cậu đứng ra xa chút nhé.”
Cô ấy cùng trợ lý rảo bước rời đi. Chử Đồng cầm máy ảnh lên, cũng đi theo. Giang Ý Duy được đưa vào khu vực quay phim, những nhân viên còn lại không được lại gần. Câu chuyện “Ám dục” này đề cập tới xã hội đen, đương nhiên có cảnh súng đạn, kỹ thuật viên bom mìn đã chuẩn bị đầy đủ, những cảnh quay căng thẳng sắp sửa bắt đầu.
Di động trong túi Chử Đồng bỗng rung lên. Cô lấy ra xem, là số của Giản Trì Hoài.
Cô quay người trốn vào một góc: “Alô?”
“Em đang ở đâu?”
“Đi săn tin thôi.”
Phía sau, có một tiếng nổ vọng tới. Chử Đồng vội vàng bịt chặt tai. Giản Trì Hoài nghe ra động tĩnh: “Rốt cuộc em đang ở đâu?”
“Ở đoàn làm phim.” Thấy không giấu được, Chử Đồng đành thành thật khai báo: “Đi theo chụp Giang Ý Duy.”
“Mấy cái chỗ ấy thì có gì mà chụp? Bom mìn rất nguy hiểm, em tránh xa một chút.”
Chử Đồng cúi đầu, dáng vẻ hoàn toàn như một cô gái nhỏ: “Em biết rồi, em muốn lại gần người ta cũng đâu có cho.”
Giản Trì Hoài trêu chọc một câu phía sau: “Chẳng phải trước đây em cảm thấy anh và cô ta có gì sao? Lại còn tự kiếm ấm ức ình, không giống tác phong của em.”
Chử Đồng cười đùa đá viên sỏi dưới chân: “Nhưng anh cũng nói rồi đấy thôi, người con gái có thể khiến anh đau lòng không phải cô ấy. Huống hồ đã là chuyện từ đời thuở nào rồi!”
“Còn nhớ kỹ như vậy?” Đầu kia điện thoại, rõ ràng đang vọng tới tiếng cười của người đàn ông.
“Giang Ý Duy đang quay, em phải qua chuẩn bị rồi.”
Giản Trì Hoài ừ một tiếng rồi ngắt máy.
Nụ cười không giấu được trên môi Chử Đồng. Cô quay trở về, nhìn thấy trong căn nhà mái bằng gần đó, khói bóc nghi ngút. Trên nóc nhà mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một bóng hình đang đánh nhau. Giang Ý Duy cả người vận đồ đen, động tác lanh lẹ chuẩn xác. Khi quả bom cuối cùng phát nổ, cô ấy không hề do dự nhún người nhảy xuống!
Mặc dù đã có dây cáp nhưng Chử Đồng vẫn thấy hoảng sợ. Động tác của Giang Ý Duy cũng hoàn toàn đúng, khi lên phim nhất định sẽ đẹp lắm. Nhưng chính vào khoảnh khắc ấy, cả người cô ấy đột ngột mất thăng bằng, không hề chạm đất một cách đẹp đẽ như trong dự liệu mà rơi thẳng xuống.
Bên cạnh vọng tới tiếng hét. Chử Đồng theo đám đông nhào lên nhanh chóng. Giang Ý Duy nằm nghiêng bất động dưới đất, mặt mũi bẩn thỉu vô cùng. Trợ lý của cô ấy vội vàng kéo tay cô ấy dậy: “Ý Duy... Ý Duy... Chị đừng dọa em.”
Chử Đồng cũng hết hồn hết vía. Cảnh tượng ban nãy xảy ra quá nhanh, hoàn toàn khiến cô không kịp chống đỡ. Cô ngồi xổm xuống, thanh âm run rẩy: “Giang... Giang Ý Duy, cậu sao rồi?”
Giang Ý Duy nằm im, không nói được gì nữa, mái tóc mượt mà dính lên nền đất, toàn là bụi. Chử Đồng quỳ xuống đất, ghé mặt về phía cô ấy: “Cậu nói gì đi chứ, đừng dọa tớ.”
Giang Ý Duy khẽ cử động mí mắt, từ miệng mơ hồ bật ra một tiếng: “Tớ... đau quá.”
Nhân viên tại đó gọi người tới, Chử Đồng bị đẩy ra. Giang Ý Duy được khiêng khẩn cấp lên cáng rồi đưa vào bệnh viện. Chử Đồng cũng đi theo, người quản lý của Giang Ý Duy sốt ruột đi đi lại lại ngoài phòng cấp cứu. Nhìn thấy Chử Đồng, cô ta vội rảo bước đi tới: “Chị Chử, chuyện Ý Duy bị thương, tôi mong chị tạm thời đừng viết bài.”
“Tôi hiểu.”
Thế mà một tin tức tồi tệ hơn còn đang đợi phía sau.
Khi bác sỹ ra khỏi phòng cấp cứu, sắc mặt không rõ ràng, chỉ nói đúng một câu: “Khi rơi từ trên cao xuống lại đập đúng vào tảng đá khiến cho xương sống rạn nứt, chèn vào dây thần kinh. Nếu không có kỳ tích thì nửa người dưới sẽ đối mặt với bại liệt.”
Người quản lý của Giang Ý Duy ngã khuỵu xuống ghế, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: “Hết rồi, lần này hết thật rồi.”
Chử Đồng tròn xoe đôi mắt, hoàn toàn không dám tin đây là sự thật. Một giây trước, cô và Giang Ý Duy còn ngồi trong trường quay trò chuyện vui vẻ. Một người như thế sao có thể sắp liệt chứ?
Khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Giang Ý Duy vẫn còn đang hôn mê. Người quản lý và cả trợ lý đều chạy qua, có người đi tới trước mặt Chử Đồng, vội vã dặn dò: “Cô về trước đi, chuyện phỏng vấn để sau tính tiếp.”
Chử Đồng ngẩn người ngồi trên ghế, mãi vẫn không có phản ứng gì. Sự thể nghiêm trọng tới mức này, về phương diện báo chí dĩ nhiên không thể che giấu. Chẳng mấy chốc, tin tức Giang Ý Duy bị liệt đã chiếm trang nhất các báo, liên tục một tuần liền không xuống khỏi bảng xếp hạng.
Cuối cùng Chử Đồng cũng hiểu bốn chữ 'thế sự khó lường', hóa là khốc liệt đến vậy.
Giản Trì Hoài ngồi dưới chiếc ô che nắng trong vườn. Ánh nắng vừa đẹp, ấm áp ôn hòa, anh hờ hững lên tiếng: “Mấy ngày nay chẳng thấy em bận rộn nữa.”
“Em phụ trách bài báo của Giang Ý Duy, giờ cô ấy bị thương đến nông nỗi đó... Tổng biên tập nói bảo em làm xong bài phỏng vấn chuyên đề này, về sau không cần theo tin của Giang Ý Duy nữa.”
“Cũng đúng, liệt nửa thân dưới, cuộc đời nghệ thuật của cô ta thế là chấm dứt.”
“Lẽ nào không có bất kỳ cách nào sao?”
Giản Trì Hoài tỉnh bơ, ngữ khí cũng rất thờ ơ: “Đó là số phận của cô ta.”
Chiếc lap để trên mặt bàn có tiếng báo hiệu vọng tới. Giản Trì Hoài tiện tay mở ra, là tin giải trí của một trang mạng thức thời nào đó. Anh quét mắt, đẩy chiếc máy tính tới trước mặt Chử Đồng: “Em xem đi.”
Cô ghé qua nhìn, người phát ngôn là quản lý của Giang Ý Duy, chính là công bố tỉ mỉ chuyện bị thương hôm đó. Nét mặt cô ta bi thương, lời nói ngập tràn tiếc nuối, cuối cùng nói đã mời đại sư phong thủy tới, tính ra hôm đó có người tương khắc với Giang Ý Duy nên mới hại cô ấy ra nông nỗi ấy.
Tin tức của người ấy cũng tiết lộ vừa phải: phóng viên, trẻ tuổi, giới tính nữ. Chẳng phải nhằm vào Chử Đồng sao?
Chử Đồng mở mấy bình luận ra, sau đó tắt trang mạng đi.
Giản Trì Hoài gác chân lên, chú ý quan sát biểu cảm trên gương mặt cô: “Ban nãy còn thương xót thay người ta. Không ngờ bây giờ cho em biết mặt.”
“Mấy loại chuyện mê tín kiểu này không uy hiếp gì được em đâu. Phía công ty quản lý cùng lắm muốn di chuyển sự chú ý mà thôi.”
“Nhỏ mọn tới mức làm cả mấy thủ đoạn này.” Giản Trì Hoài hoàn toàn không coi chuyện này ra gì: “Giang Ý Duy có kết cục ngày hôm nay cũng đáng.”
“Em cảm thấy chưa chắc là ý của Giang Ý Duy.”
“Vì sao?” Giản Trì Hoài nhìn cô đầy hứng thú.
“Giang Ý Duy chắc chắn bây giờ đang thất vọng não nề, không đến mức còn tâm tư di chuyển sự chú ý của công chúng, mà huống hồ cô ấy cũng không làm được mấy chuyện này.”
Giản Trì Hoài chợt mỉm cười, dường như mới vừa nhìn thấu Chử Đồng, anh hờ hững lên tiếng: “Em vừa thông cảm lại vừa rất hiểu cô ta sao?”
“Giản Trì Hoài.” Chử Đồng nhìn thẳng vào người đàn ông, giọng chợt run lên: “Nếu em nói với anh, em rất quý cô ấy, có phải anh cảm thấy em không bình thường không?”
“Em quý cô ta ở điểm nào?”
“Chân thành.” Chử Đồng không chút do dự: “Cô ấy muốn có được gì ngay từ đầu đã thể hiện rất rõ ràng, hơn nữa chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng. Anh đưa cô ấy vào cái giới này nhưng cả đoạn đường tới được ngày hôm nay rốt cuộc anh giúp cô ấy nhiều hơn hay bản thân cô ấy nỗ lực nhiều hơn?”
Giản Trì Hoài chìm ra sau lưng ghế: “Thế nên anh cũng đã từng nghĩ thu nhận cô ta tới bên cạnh.”
Chử Đồng nhìn anh không rời mắt, Giản Trì Hoài gập máy tính lại: “Anh nói vậy chỉ để chứng minh Giang Ý Duy có những nét hấp dẫn như em nói mà thôi.”
“Nếu anh không biết đùa thì anh có thể không nói.”
Giản Trì Hoài đứng dậy, đứng bên cạnh Chử Đồng, kéo cô vào lòng: “Chỉ là một người không liên quan thôi mà, không ảnh hưởng tới tâm trạng của chúng ta. Giang Ý Duy có con đường của Giang Ý Duy, đây là những gì ông trời ban cho cô ta. Cô ta không đứng lên được thì cũng hết cách, chỉ có thể chấp nhận như vậy mà thôi.”
Chử Đồng dựa đầu vào người Giản Trì Hoài. Cô luôn cảm thấy không nên như vậy. Nửa quãng đời còn lại của Giang Ý Duy lẽ nào đều phải ngồi xe lăn?
Bệnh viện Hoa Thiên.
Khi Giang Ý Duy tỉnh lại, trong phòng đã đông đúc người. Cô nghe thấy giọng của người quản lý: “Bây giờ tôi đã tung tin ra ngoài rằng cô phóng viên kia khắc với Ý Duy nhưng hoàn toàn vô tác dụng, đám ký giả ngoài kia vẫn nghĩ đủ mọi cách để nghe ngóng tình hình thương tật của Ý Duy ra sao...”
“Hôm nay hội chẩn, ý của bác sỹ vẫn vậy thôi, cơ hội Ý Duy đứng dậy được rất ít...”
Rất lâu sau Giang Ý Duy vẫn không thể hoàn hồn trở lại, tới tận khi câu nói ấy lọt vào tai cô. Cô thử động đậy hai chân nhưng cả người tê dại, tứ chi cũng tê rần theo. Cảm giác sợ hãi này khiến cô hét lên thành tiếng: “Các người đang nói gì?”
Người quản lý đang nói bỗng sững sờ, vội vàng đứng dậy: “Ý... Ý Duy, chị tỉnh rồi ư?”
“Cái gì mà cơ hội đứng dậy rất ít?” Cô vùng vẫy muốn bò dậy.
Mấy người vội nhào tới, người quản lý ấn tay lên chân cô: “Mau động đậy xem, có cảm giác gì không?”
Giang Ý Duy tự véo vào người mấy cái, rồi lại véo mạnh thêm mấy cái nữa: “Chân tôi rốt cuộc bị làm sao?”
Người quản lý nghe tới đây, rõ ràng gương mặt đầy thất vọng. Cô ta đứng thẳng dậy, lắc đầu không nói một câu.
“Còn cả chuyện tôi bị thương nữa, liên quan gì tới Chử Đồng? Em không cần lôi cô ấy vào đây.”
Giang Ý Duy bình thường nói một là một, hai là hai, có lúc cũng bất đồng quan điểm với chính quản lý của mình. Đối phương nghe tới đây, ngữ khí bỗng chuyển lạnh: “Chị cố gắng dưỡng bệnh đi, chuyện của công ty không cần chị bận tâm, còn thủ tục bồi thường, tôi sẽ lo liệu.”
Người quản lý cầm túi xách rời đi, những người còn lại đều không biết làm cách nào để an ủi Giang Ý Duy, dẫu sao tai ương bay tới này cũng quá nặng nề. Đừng nói là với thân phận của cô, cho dù là người bình thường cũng không chịu nổi.
Nhưng cô bị thương đến mức này, cuối cùng vẫn giấu không nổi.
Ai cũng biết Giang Ý Duy bị hủy hoại rồi, hoàn toàn triệt để. Diễn viên đời mới Trịnh Niệm vọt lên rất cao, các vai diễn của Giang Ý Duy đều liên tục được cô ta tiếp nhận, đến cả mấy quảng cáo cũng vậy.
Buổi tối trước khi xuất viện, Giang Ý Duy ngủ mơ mơ hồ hồ, mơ màng cảm thấy có người nắm tay cô. Cô cố hết sức để mở mắt ra, nhìn thấy một gương mặt ẩn trong bóng tối, ánh mắt lúc sáng lúc tối. Giang Ý Duy khẽ nuốt nước bọt: “Thiếu Trình!”
Ân Thiếu Trình đưa ngón tay về phía mặt cô, Giang Ý Duy phút chốc nước mắt tèm lem: “Em tưởng anh không bao giờ muốn nhìn thấy em trong bộ dạng này nữa.”
Ánh mắt người đàn ông rất phức tạp. Anh lấy hai tay nâng gương mặt của Giang Ý Duy lên. Cô không thể nhúc nhích, cảm thấy cực kỳ tự ti, đầu tóc một thời gian dài chưa chải chuốt. Giang Ý Duy giơ tay lên che mặt: “Đừng nhìn em, đừng nhìn.”
Người đàn ông kéo tay cô ra, cúi xuống, chóp mũi gần như dính vào mặt cô: “Ý Duy, chúng ta dẫu sao cũng đã hạnh phúc một thời gian, nhìn em thế này, tôi rất đau lòng.”
Trong lòng Giang Ý Duy có một cảm xúc không thể nói ra nhưng chưa đợi Giang Ý Duy lên tiếng, Ân Thiếu Trình đã tự nói: “Em đừng lo, tôi sẽ mời bác sỹ giỏi nhất để em có thể đứng lên trở lại.”
“Mọi người đều biết cả rồi phải không?” Giang Ý Duy nước mắt đầm đìa, nhìn về phía anh với ánh mắt đã nhòe đi: “Thiếu Trình, anh đã hỏi bác sỹ rồi phải không? Lẽ nào em thật sự không thể đứng dậy nữa?”
“Em đừng sợ, chuyện gì cũng có kỳ tích.”
“Kỳ tích ư?” Giang Ý Duy cao giọng, càng lúc càng khóc dữ: “Chỉ còn cách dựa vào kỳ tích thôi sao? Trên đời có bao nhiêu người xảy ra chuyện như vậy, có mấy người đợi được kỳ tích đây?”
Sắc mặt Ân Thiếu Trình u ám, một dòng cảm xúc không rõ nét trào ra. Anh lau nước mắt cho Giang Ý Duy. Cô của lúc này yếu đuối như một đứa trẻ: “Đừng khóc.”
“Thiếu Trình, anh sẽ ở bên em chứ?” Giang Ý Duy bạo dạn hỏi, mặc dù cảm thấy mình đúng là hoang tưởng rồi nhưng vẫn không kiềm chế được.
Ân Thiếu Trình không nói gì, từ từ đứng dậy. Một cảm giác sợ hãi chưa từng có khiến Giang Ý Duy túm chặt lấy cổ tay anh: “Đừng đi!” Đây dường như là bè gỗ cuối cùng của cô, thứ cuối cùng để cô nắm lấy. Giang Ý Duy yêu sâu đậm, tới bây giờ mọi danh lợi đều đã mất mà người đàn ông này cô cũng định trước không giữ được.
Nước mắt chảy xuống gò má, ngón tay cô dùng sức tới trắng bệch. Ân Thiếu Trình rút tay về, cuối cùng Giang Ý Duy cố chấp níu vạt áo anh: “Thiếu Trình, đến cả anh cũng định bỏ em phải không?”
“Ý Duy, tôi đã nói với em từ rất lâu rồi, tôi không thể dừng lại, không thể toàn tâm toàn ý với một người phụ nữ.” Anh rút tay về, lùi ra sau: “Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ lâu, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp em.”
Cô đã thế này rồi, anh còn giúp được gì? Bóng hình mờ dần trong ánh mắt Giang Ý Duy: “Thiếu Trình, em biết em không đứng lên được nữa. Đây là số phận của em, em chấp nhận, không liên quan tới anh.”
Ân Thiếu Trình đút một tay vào túi, gật đầu: “Em nghĩ được như vậy không còn gì quý hơn.”
Anh không nói gì thêm, quay người rời đi. Giang Ý Duy không ngờ khi đàn ông tuyệt tình lại có thể như vậy. Cô giơ tay áp lên mặt mình rồi véo chân mình từng cái, từng cái nhưng vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Giấc mơ của cô, tương lai của cô, mọi thứ của cô đã chấm dứt hoàn toàn. Từ nay về sau, Giang Ý Duy chỉ có thể làm một người bình thường mà thôi hoặc chẳng qua là một ngôi sao đã hết nổi, từng một thời nổi tiếng.
Tiếng sập cửa vọng vào tai cô. Qua tấm cửa thủy tinh, cô nhìn thấy một cái bóng mờ mờ còn chưa rời đi ngay. Ân Thiếu Trình bực bội, mặc kệ quy định cấm hút thuốc của bệnh viện, cầm điếu thuốc ra, châm lên.
Trong lòng anh quả thật bực muốn chết. Vì sao anh không hề nghĩ tới chuyện Giang Ý Duy sẽ gặp cơ sự này? Mà chuyện này anh lại chẳng giúp gì được cô.
Ân Thiếu Trình giận dữ rít thuốc thật mạnh, trong lòng có một nỗi đau đang lan dần. Giang Ý Duy nhìn thấy cái bóng ngoài kia đang cúi xuống, rất lâu không đi. Cô đau đớn, tuyệt vọng, thậm chí xót xa ột Ân Thiếu Trình như vậy. Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, người đau lòng nhất chính là cô rồi. Trước đây gặp may cô còn nghĩ có một ngày Ân Thiếu Trình sẽ hồi tâm chuyển ý nhưng cô của hiện tại còn có tư cách gì?
Gương mặt này, cả một cơ thể chỉ có thể nằm bất động trên giường này hay một trái tim vẫn còn yêu Ân Thiếu Trình sâu đậm?
Tiếc là tất cả những điều này đến bây giờ chẳng còn thứ gì có thể khiến anh động lòng nữa.
Từ thiên đường rơi xuống địa ngục thì ra chỉ là khoảng cách của một tầng lầu mà thôi. Nhún chân nhảy một cái hóa ra Giang Ý Duy đã hy sinh cả cuộc đời mình...
~