Hôn Nhân Bí Mật Chốn Sân Trường

Chương 71: Mang thai: Kiều Kiều, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?




Trong ngày diễn ra hôn lễ, Nhan Thư mệt muốn chết, buổi tối về nhà vừa dính vào giường là ngủ ngay, mở mắt lần nữa thì trời đã sáng.

Nhan Thư ngồi trầm tư trên giường khoảng chừng hai giây.

Cho nên đêm động phòng hoa chúc, cô cứ ngủ và ngủ để trôi qua như thế sao?

Mất công cô còn chuẩn bị vài thủ thuật, tính tạo bất ngờ cho anh vào tối hôm qua!

Nhan Thư bực bội gãi đầu, lê dép chạy đến thư phòng, ôm eo người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên lưng anh: “Sao tối hôm qua anh không gọi em dậy!”

Hứa Bùi vỗ hai cái ở mu bàn tay cô, men lên trên xoa xoa tóc cô: “Hôm qua em mệt, vừa dính vào gối đã ngủ ngay, đánh thức em dậy làm gì hử.”

Giọng Nhan Thư có chút rầu rĩ: “Chẳng phải tối qua là đêm động phòng hoa chúc ư…”

Đêm động phòng hoa chúc à.

Mấy chữ này như khơi lên ngọn lửa thiêu đốt trái tim người đàn ông, cánh tay thon dài vươn lên gạt phăng mấy cây bút trước mặt, trở tay ôm chặt eo vợ mình đặt cô lên bàn làm việc.

Nhan Thư còn chưa kịp phản ứng đã thấy trời đất quay cuồng, hai chân lơ lửng trên không.

Giây tiếp theo người đàn ông cúi người, bóng đen ập xuống, đầu ngón tay anh thuận theo làn váy cô tiến vào: “Không sao cả, bà xã đồng ý bồi thường cho anh là được.”

Bồi thường thì chắc chắn sẽ bồi thường.

Nhan Thư xấu hổ trong lòng, bày ra tất cả các kỹ xảo mới đã chuẩn bị, khiến ánh mắt người đàn ông ngày càng trầm xuống và nặng nề hơn, nắm lấy cổ chân cô mạnh mẽ phát lực.

Những ngón chân ngọc ngà của cô co quắp lại, chiếc dép lê lung lay nơi đầu ngón chân không bao lâu cũng không tiếng động rơi trên thảm nhung sang trọng.



Người đàn ông có vẻ rất hứng thú, không ngừng yêu cầu cô bồi thường.

Ngày hôm sau, bồi thường.

Ngày sau nữa, bồi thường.

Ngày sau sau nữa…

Nhan Thư cực kỳ nghi ngờ toàn bộ kỳ nghỉ của mình đều sẽ trôi qua trên giường, hoặc chính xác hơn là không chỉ ở trên giường.

Còn có ở trên bàn làm việc, bồn tắm, cửa sổ sát đất, thậm chí là phòng bếp…

Sướng thì sướng thật nhưng cũng rất mệt mỏi!

Đêm 12 Tết, chờ người đàn ông tắm xong, Nhan Thư hồi hộp nắm lấy chăn, uyển chuyển ám chỉ: “Thầy Hứa à, sáng mai em còn phải đến sân bay.”

Bọn họ đã đặt vé máy bay sáng mai đi hưởng tuần trăng mật ở một hòn đảo tại Ấn Độ Dương.

Hứa Bùi duỗi tay thắt lại dây áo choàng tắm lỏng lẻo, đi chân trần đến bên cửa sổ, cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn: “Ừ, nên tối nay ngủ sớm một chút.”

Nhan Thư che cái eo đau nhức vì bị anh lăn lộn mấy ngày nay, đang muốn thở phào một cái, lại thấy anh ngừng một giây, dịu dàng bổ sung, “Bắt đầu từ ngày mai, đổi địa điểm bồi thường?”

Nhan Thư: “…”

Tóm lại cô thật sự hối hận rồi.

Lúc trước không nên đồng ý bồi thường mà!



Trước đây Nhan Thư từng đi du lịch nhiều lần nhưng đi cùng Hứa Bùi là lần đầu tiên, buổi tối nằm trên giường không tránh khỏi việc có chút mong đợi, lại có chút thấp thỏm.

Cô nép trong lòng Hứa Bùi, bất an nói: “Em nghe người khác nói đi du lịch chung dễ xảy ra cãi vã mâu thuẫn gì đó, mấy ngày trước em làm chương trình, có một đôi vợ chồng son đi tuần trăng mật, sau bảy ngày về thì chuẩn bị ly hôn luôn!”

Hứa Bùi bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô: “Em chỉ cần đi đến đó là được, còn lại giao cho anh.”

Nhan Thư vẫn còn lo lắng: “Chỉ là ——”

“Kiều Kiều.”

“Dạ?”

Ngón tay cái của người đàn ông lướt qua đầu vai cô, giọng nói trầm thấp: “Em không ngủ được sao?”

Nhan Thư: “… Ngủ ngon!”

Cô chui ngay vào chăn bông, người đàn ông phía sau ân cần tắt đèn cho cô, tay dài chân dài vươn qua ôm lấy cô vào lòng, nhỏ giọng nỉ non bên tai cô: “Ngủ ngon.”

Sự thật chứng minh những lo lắng của Nhan Thư là dư thừa.

Đi nghỉ phép cùng với Hứa Bùi thật là quá thoải mái, theo như lời anh nói, cô chỉ cần mang người đi là được, anh sẽ phụ trách mọi thứ còn lại.

Nước hoa, miếng dán chống muỗi, túi chống nước cho điện thoại, kem chống nắng, khăn giấy ướt… Tất cả các món đồ cô có thể sẽ sử dụng, ông xã nhà cô đã chuẩn bị đầy đủ hết, để ở chỗ chỉ cần cô với tay ra là lấy được.

Nhan Thư lười biếng, ban đêm nằm trên sân thượng tầng hai của biệt thự nghe sóng biển vỗ rì rào, ban ngày phơi nắng trên bãi cát mềm mại, cứ như thế qua hai ngày, đến ngày thứ ba rốt cuộc cô cũng di chuyển bước chân một chút đến tham quan một ngôi chùa nhỏ ở địa phương.

Đây là ngôi chùa cổ nhất tại địa phương, ngói đỏ hiên trắng, trong chùa thờ cúng bức tượng vàng của một vài vị thánh tăng rất linh thiêng, người dân bản địa và khách du lịch đến tham quan không dứt.

Nhan Thư tôn trọng phong tục tại địa phương, thay bộ quần áo dài tay, đứng trước tượng Phật từ bi tỏ lòng thành kính.

Cúng bái xong xuôi, quay đầu lại thấy Hứa Bùi cong môi nhìn mình.

Cô sờ sờ mặt: “Làm sao vậy?”

Hứa Bùi duỗi tay ôm lấy chiếc eo thon thả của cô, kề bên tai cô nói nhỏ: “Muốn có em bé hửm?”

Nhan Thư: “Sao?”

Cô đột nhiên ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn lại pho tượng Phật: “Không thể nào, đây là…?”

Trong mắt Hứa Bùi tràn đầy ý cười, quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, chậm rãi buông ra ba chữ: “Quan Âm Tống Tử.”

Nhan Thư: “…!”

Ra khỏi chùa, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chắc là không sao, sẽ không quá linh nghiệm đâu nhỉ?”

“Tại sao lại không linh nghiệm?” Hứa Bùi đưa điện thoại qua, chỉ vào màn hình: “Nhìn xem, bên trên viết cái gì.”

Nhan Thư nhìn, trên màn hình là một bài báo đưa tin, tiêu đề cực kỳ bắt mắt.

—— Vị Bồ Tát hiển linh nhất đảo XX, Quan Âm Tống Tử.

Nhan Thư: “…”

Nhan Thư còn muốn thuyết phục bản thân: “Chuyện này cũng chỉ là tin đồn thôi, lúc trước Quan Văn Cường mua mấy món đồ kia, ông chủ cũng nói rất linh nghiệm mà, nhưng em có thấy nó linh nghiệm bao giờ đâu!”

Hứa Bùi hơi khựng bước chân: “Quan Văn Cường mua… thứ gì?”

“Tháp sắt đó!” Nhan Thư tận tình mô tả: “Là món đồ ở trong phòng làm việc của mấy anh ấy, gọi là cái gì thu nhỉ, ‘bảo tháp núi Thu’.”

Hứa Bùi: “…”

Anh im lặng khoảng hai giây: “Cái đó thật sự rất linh nghiệm.”

Nhan Thư: “?”



Hai người từ chùa trở về, lại đi tiếp rừng mưa nhiệt đới, còn thâm nhập sâu vào trong cùng một đội thám hiểm chuyên nghiệp, trong lúc đó chụp được không ít hình ảnh.

Đương nhiên Nhan Thư chỉ cần lo làm tốt công việc người mẫu còn chụp ảnh hoàn toàn dựa vào tân nhiếp ảnh gia Hứa Bùi.

Rừng cây, trên bãi biển,… nơi nào cũng lưu lại nụ cười tươi đẹp của cô.

Ban đầu Nhan Thư còn cho rằng Hứa Bùi chỉ tùy tiện chụp thôi, không ngờ hôm sau khi lật ảnh chụp ra xem mới phát hiện ảnh anh chụp không chỉ đơn giản là đẹp bình thường.

Nhan Thư không nhịn được bội phục nói: “Không hổ danh là thầy Hứa, đến cả chụp ảnh cũng lợi hại như vậy! Trên mạng nói để thẳng nam chụp ảnh chính là hủy hoại cả đời, đó chính là nói bừa!”

Nhan Thư nhìn nhìn lại ảnh chụp: “Uầy, bố cục và màu sắc ảnh chụp thật sự rất chuyên nghiệp, anh học khi nào vậy, thầy Hứa?”

Hứa Bùi suy nghĩ một chút: “Nửa tháng trước.”

Nhan Thư líu lưỡi: “Nửa tháng có thể đạt đến trình độ này sao? Còn tưởng anh học rất lâu rồi?”

Hứa Bùi cười: “Là do người mẫu đẹp.”

Nhan Thư nghe những lời này thấy rất vui, vô cùng đắc ý cười: “Em nghe nói anh không thích chụp ảnh cho lắm, tại sao đột nhiên lại học?”

Hứa Bùi: “Tất nhiên để chụp cho bà xã rồi.”

Nhan Thư hơi mở to mắt: “Anh vì chụp ảnh cho em mà cố ý đi học?”

“Ừm.”

Nhận được câu trả lời khẳng định của ông Hứa, trong lòng Nhan Thư càng vui vẻ, miệng lại nói: “Em cũng không quá đam mê chụp ảnh.”

Hứa Bùi quay đầu nhìn cô, thấy tóc trên trán cô bị thổi lòa xòa, giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Nhưng anh cực kỳ thích chụp em.”



Trở về từ rừng mưa nhiệt đới, hai người ăn cơm xong, đi bộ dọc theo con đường dài ven biển câu được câu không nói chuyện.

Họ nhìn cảnh hoàng hôn chuyển sang màu đỏ trên bờ biển, quan sát con cua nhỏ ký sinh trong một chiếc vỏ ốc đang vội vã trốn vào hố.

Nhìn những đợt sóng trắng xóa ập vào mắt cá chân của họ.

Nhìn hai hàng dấu chân một lớn một bé sát bên nhau trên đường bọn họ đi bị sóng nhấn chìm, theo thủy triều rút xuống chỉ còn dấu vết mờ mờ.

Bầu không khí êm đềm khiến ánh mắt Hứa Bùi trở nên dịu dàng: “Nghĩ gì thế?”

Nhan Thư cũng nhẹ nhàng nhìn anh: “Nghĩ rằng ban đêm ở bờ biển thật đẹp…”

“Hửm?”

“Ở chỗ này mà chỉ lang thang thì thật đáng tiếc.” Giọng Nhan Thư bỗng chốc kích động: “Nên đi câu đêm! Nghĩ đến là thấy kích thích rồi! Đúng không?”

Cô kích động xong, quay đầu lại bắt gặp khuôn mặt đẹp trai vô cảm của Hứa Bùi.

Lúc lâu sau, anh mới sâu xa nói: “Vậy nên em gọi đây là lang thang sao?”

Nhan Thư: “…”

Cuối cùng, cô vẫn hưng phấn lôi kéo Hứa Bùi ra khơi, đương nhiên không thể thiếu mấy lời hứa hẹn linh tinh rằng sẽ ‘bồi thường’ cho anh.

Hai ngày sau, Nhan Thư đều ngồi trên thuyền hưởng thụ thú vui câu cá biển, tuy câu cá biển khác so với câu cá nước ngọt nhưng cô có nền tảng vững vàng, như cô hay nói đùa —— cô luyện công từ bé, chẳng mấy đã thành thạo các kỹ năng đánh bắt cá trên biển, thu được rất nhiều.

Làm cho huấn luyện viên câu cá biển của địa phương kinh ngạc, hoài nghi cô là người câu cá biển chuyên nghiệp nữa, còn đưa cho cô một tấm danh thiếp nhiệt tình mời cô gia nhập công ty câu cá biển của bạn anh ta.

Nhan Thư có nhiều sở thích nhưng lại không thích câu cá biển chuyên nghiệp, chỉ hai ngày sau cô lại mê bộ môn khác —— lướt sóng.

Trời sinh cô ưa các trò kích thích, khi ra biển nhìn thấy mấy anh chị nhảy múa với mây trời trên biển, cô vô cùng hâm mộ, đương nhiên sẽ ném cần câu tại chỗ, chạy đến học hỏi huấn luyện viên tóc vàng mắt xanh.

Huấn luyện viên tên Yolanda, đến từ Bắc Mỹ với anh trai, cắm rễ trên hòn đảo này và mở câu lạc bộ lướt sóng.

Ban đầu Nhan Thư định chọn anh trai của cô ấy, nhưng bất đắc dĩ hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của thầy Hứa, cô đành phải ngậm ngùi chọn cô em Yolanda.

Cũng may, kỹ thuật của Yolanda không tệ, lá gan Nhan Thư lớn, khả năng cân bằng cũng không tồi, theo cô ấy học chưa đến hai tiếng đã có thể nắm vững những kỹ xảo lướt sóng cơ bản.

Vào cuối ngày, cô thật sự có thể điều khiển tấm ván đuổi theo những con sóng.

Sóng và gió biển cùng lúc đập vào tai cô, sự tự do, tốc độ và sự phấn khích hỗn loạn trộn lẫn với nhau, cô nhấn mạnh bàn chân xuống, chìm nổi cùng hàng ngàn hàng vạn con sóng.

Hứa Bùi tùy ý ngồi trên ghế dài ở bờ biển, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô gái đang lướt sóng, ngay thời điểm cô cười thoải mái nhất giơ máy ảnh lên nhấn chụp.

Bên cạnh có người ngồi xuống, chính là anh trai của Yolanda.

Vị soái ca tóc vàng mắt xanh này lịch sự hỏi: “Hứa, mạo muội hỏi một chút, cậu và Nhan là mối quan hệ bạn bè sao?”

Để máy ảnh bên người, Hứa Bùi trả lời bằng giọng Anh Anh trôi chảy: “Không phải, cô ấy là vợ tôi.”

Soái ca tóc vàng ‘woa’ một tiếng: “Các cậu trông rất trẻ tuổi, tôi còn tưởng các cậu là sinh viên.”

Hứa Bùi gật đầu: “Thực tế chúng tôi vẫn đang đi học, nhưng năng lực hành động của tôi tương đối mạnh.”

“Cậu thật là một người đàn ông may mắn.” Soái ca tóc vàng tiếc nuối nhún nhún vai, không thèm che giấu suy nghĩ của mình chút nào: “Vợ của cậu là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhưng tôi không còn cơ hội rồi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Nhan Thư kẹp ván lướt sóng từ bờ biển đi tới.

Hoàng hôn phía sau lưng cô đổ xuống kéo theo một bóng đen dài trên biển.

Hầu hết ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cô.

Mà cô chỉ chăm chú nhìn anh.

Hứa Bùi đứng lên đi về phía cô.

“Mấy anh vừa nói gì vậy?” Nhan Thư thản nhiên hỏi khi đến gần.

“Không có gì.” Hứa Bùi nhận lấy ván lướt sóng trong tay cô, dùng tay gõ nhẹ hai cái lên ván: “Anh ta khen em chơi rất khá.”

Nhan Thư cảm thấy hứng thú: “Cái này thì có gì? Cụ thể khen như thế nào? Nói em nghe một chút!”

Hứa Bùi chỉ cười không nói.

Nhan Thư nhướng mày: “Anh không nói em cũng biết, chắc chắn là khen em thăng bằng tốt, nhanh nhẹn, dũng cảm, đại loại thế? Yolanda cũng khen em như vậy! Đúng rồi, cô ấy còn khen sức lực em rất lớn.”

Hứa Bùi bị sự đáng yêu của cô làm cho không chịu được.

Ôm lấy eo cô, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, đặt lên môi cô một nụ hôn vừa dài vừa sâu.

Đây là kìm lòng không đậu cũng như tuyên bố chủ quyền.

Anh nắm lấy tay cô: “Đi về thôi nào, bà xã khỏe mạnh của anh.”

“Ây, em đi vào để bôi kem chống nắng mà.”

“Mặt trời đã xuống núi, trở về phòng đi, anh giúp em xoa kem phục hồi da sau khi đi nắng.”

“…”

Hậu quả của việc quay lại phòng bôi kem là rất nghiêm trọng, cọ tới cọ lui liền lau súng cướp cò, một phát không thể vãn hồi.

Có lẽ sự hưng phấn khi lướt sóng đã khơi dậy nội tâm mãnh liệt của Nhan Thư, đêm nay cô phá lệ triền miên nhiệt tình, sự mềm mại tinh tế mỗi nơi đầu ngón tay của Hứa Bùi chạm qua, không ngừng quyến rũ ánh mắt anh, hầu kết lăn lộn không dứt.

Anh khắc chế ý nghĩ muốn tháo cô ra ăn vào bụng, từ từ chậm rãi kiên nhẫn cọ xát, cọ đến khi cô không còn chịu nổi, anh mới ung dung cởi từng cúc áo sơ mi.

Nhưng tới phút cuối xe vẫn phanh lại.

Chóp mũi Hứa Bùi đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, thở hổn hển trong bóng đêm, không cam tâm nhéo xương quai xanh của cô, giọng điệu lộ ra chút bất đắc dĩ: “Anh đi mua.”

Hai ngày trước không biết tiết chế, dùng hết cả hai hộp.

Anh vừa mới đứng dậy thì bị một bàn tay nhỏ giữ chặt.

Hứa Bùi hôn khóe môi cô một cái: “Ngoan, chờ anh một phút.”

“Chờ không được.” Giọng người phụ nữ mềm mại ướt át vang lên bên tai anh, giống như mang theo sự mê hoặc: “Hôm nay là thời kỳ an toàn của em.”

Giọng Hứa Bùi ẩn chứa sự kìm nén, khàn khàn: “Thời kỳ an toàn thì cũng có thể mang thai.”

“Có thì có thôi.”

Vòng tay mềm mại của người phụ nữ như một con rắn ôm lấy anh, đập tan hàng phòng ngự của người đàn ông.

Hai mươi ngày sau, biệt thự Hứa gia.

Nhan Thư im lặng nhìn que thử thai hai vạch có chút hoài nghi nhân sinh.

Qua hơn nửa ngày, cô mới lắp ba lắp bắp: “Hai vạch tức là, là có thai? Không được, em phải kiểm tra lại giấy hướng dẫn sử dụng!”

“Đừng hoảng hốt, Kiều Kiều.” Hứa Bùi hít một hơi thật sau, nhận lấy que thử thai, cẩn thận quan sát, lúc sau gọi điện cho bác sĩ tư nhân hỏi một đống câu hỏi liên quan rồi lại dặn dò anh ta mau tới sau đó cúp điện thoại rồi mới đi đến trước mặt cô.”

Nhan Thư đứng ngồi không yên: “Thế nào? Bác sĩ nói sao?”

Hứa Bùi thấy động tác của cô lớn như vậy, nheo mắt nói nhỏ: “Em đứng lên từ từ thôi.”

Anh không yên tâm lấy một chiếc gối tựa lưng mềm mại, đặt lên sofa, bảo cô ngồi xuống, sau đó trả lời: “Bác sĩ Đỗ nói, chỉ cần em vận động đúng cách là được. Rất có thể là có tin tốt, nhưng nó sẽ không được xác định cho đến hơn mười ngày sau khi phôi thai phát triển.”

Nhan Thư hơi khẩn trương: “Hả, phải chờ lâu như thế à!”

“Ừm.”

Lần đầu Hứa Bùi nhìn thấy hai vạch màu đỏ kia thật sự không biết phải làm sao, nhưng anh biết bản thân không được hoảng hốt, vì vậy nỗ lực trấn định bản thân an bài mọi việc.

“Trong khoảng thời gian này không thể uống rượu, không cần thức đêm, đi lại nhiều một chút, nhưng không thể vận động mạnh.” Hứa Bùi ngồi ở bên cạnh cô, cánh tay dài ôm cô vào trong ngực, “Mặt khác, lát nữa bác sĩ Đỗ đến đây sẽ nói cho chúng ta biết.”

Hứa Bùi ôm cô, giọng nói nhỏ nhẹ, mang nguồn sức mạnh trấn an không giải thích được.

Nhan Thư dần dần bình tĩnh lại, gật gật đầu: “Vâng ạ.”

Bàn tay to của Hứa Bùi xoa xoa bụng cô: “Kiều Kiều, em chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?” 

Nhan Thư cười một cái.

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sinh con, nhưng vào ngày cưới, khi nhìn thấy cô bé nhỏ hồng hào mềm mại, trái tim cô lại mềm nhũn không ngờ, cô không nhịn được mà tưởng tượng bộ dạng đáng yêu của con bọn họ trong tương lai.

Ngay khi nhìn thấy hai vạch trên que thử thai, cô đã rất bối rối, lo lắng và luống cuống.

Nhưng đồng thời cũng có một tia mong đợi nhỏ nhoi, đang ngấm ngầm nảy mầm trong trái tim cô.

Nhan Thư tựa vào vai anh, đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, cong mắt: “Chuẩn bị sẵn sàng rồi.”